không kịp bưng tai, lao thẳng tới địa bàn của Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ
phái.
Nếu là thuận lợi diệt trừ hai phái này, còn lại những môn phái nhỏ khác,
tự nhiên không cần lo lắng.
Trước hừng đông, chúng ta muốn chân chính yên ổn võ lâm Quảng
Châu.
“Hoằng Nhi, lần trước người đả thương ngươi, ta nhất định bắt giữ lại.”
Sư phụ nói.
Nam tử như dã thú kia ở tại Ý Huyền giáo, tương đối mà nói lực lượng
cũng rất mạnh, để lại cho sư phụ cùng hai mươi trợ thủ đắc lực.
Ta cùng Ôn Hựu, đến đối phó lực lượng hơi yếu hơn là Thanh Hổ phái.
Bóng đêm như mực, ánh trăng tựa nước.
Thành Thương Ngô tháng chạp, yên tĩnh lạnh lẽo.
Chúng ta một đường mười sáu người, giống như quỷ mị, nhẹ nhàng
không tiếng động đứng ở ngã tư đường.
Ngẫu nhiên có một người không ngủ, từ cửa sổ thoáng nhìn thấy thân
ảnh của chúng ta, cuống quít “Phanh” một tiếng đóng lại cửa sổ.
Tối nay Thương Ngô, nhất định đổ máu.
Ta nhìn về mấy tòa nhà lớn san sát phía trước.
Đó là nơi ở của chưởng môn Lý Mộc Trung, cũng là nơi cư tụ của lớn
nhỏ người trong Thanh Hổ phái.
Ôn Hựu cùng ta dừng bước.