MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 226

Không ngờ Cầu An rõ ràng đã bất tỉnh nhân sự, lại lập tức bắt được tay

của ta, trong miệng không ngừng gọi tên ta: “Thanh Hoằng, Thanh
Hoằng……”

Ta nhất thời lại tránh không được, giương mắt nhìn lên, Ôn Hựu nhếch

miệng, tay phải dường như đang nắm chặt “Giác” trên hông; Lâm Phóng có
chút kinh ngạc, nhìn nhìn cha ta, không lên tiếng.

Cha trừng to mắt nhìn tay ta bị Cầu An nắm chặt, nói: “Ta muốn làm

thịt tiểu tử này.”

Ta vất vả rút tay ra, ngăn ở trước mặt cha.

Sắc mặt cha xanh mét: “Cầu An này, vốn tưởng rằng hắn là thiếu niên

anh hùng, sao lại có thể càn rỡ như thế?!”

Lâm Phóng cười khổ nói: “Chiến đại hiệp, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.

Cầu An những ngày này hiệp trợ chúng ta bình ổn Quảng Châu, làm việc
lão luyện thận trọng, thật sự đã trấn trụ các môn phái võ lâm Quảng Châu,
công lao hiển hách. Lấy hắn mười tám tuổi, làm được như thế, thật sự
không dễ dàng. Chỉ có điều dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, chắc hẳn đối
với Thanh Hoằng sớm có tình cảm, hôm nay tân niên, hắn ở trước mặt
chúng ta hẳn đã bố trí phòng ngự, mới có thể nói ra lời trong lòng. Yểu điệu
thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiền bối chớ trách tội hắn.”

Lời này nói ra đều làm cho chúng ta thấy rất thoải mái.

Sắc mặt cha hơi nguội lại nói: “Chỉ là nữ nhi Chiến gia ta, thế nào dễ

dàng trở thành người của hắn như thế. Hoằng Nhi, ngươi tốt nhất tránh xa
tên tiểu tử này ra một chút!”

Ta dở khóc dở cười gật đầu.

Lén lút nhìn Ôn Hựu, vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh. Thất bại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.