MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 270

“Đó là tất nhiên.” Lâm Phóng cười nói, hướng về phía Chu Bác nâng

chén.

Không ngờ đến cục diện lại quanh co khúc khuỷu như thế, ta ngó ngó

Chu Bác đã cùng Lâm Phóng xưng huynh gọi đệ, chỉ cảm thấy nam nhân
trên đời này thật là không thể nói trước được.

Chỉ cần mời qua một chén rượu, đều xem như là đồng minh.

Chợt nghe quản gia kia nói xen vào: “Chủ thượng, không phải người nói

Ôn công tử cùng Chiến cô nương là anh hùng võ lâm khó có được, vẫn hi
vọng có cơ hội khoản đãi sao? Tại sao không mời hai vị ở lại trong phủ ở
một thời gian.”

Đũa của Chu Bác đang gắp đồ ăn dừng một chút.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn phía Lâm Phóng: “Ý của minh chủ ra sao? Cho

hai vị anh hùng ở lại trong phủ ta mấy tháng, có thể giúp đỡ ta một số
chuyện?”

“Chu huynh, không phải Lâm mỗ không bỏ được. Chỉ là hiện tại rất

nhiều chuyện cần giải quyết, không rời khỏi được hai người này.” Lâm
Phóng nói.

Chu Bác chần chờ trong khoảng khắc, quản gia lại tiếp tục: “Lâm minh

chủ, ngài không biết nhà chủ thượng ta mang sẵn lòng yêu nhân tài, hai vị
anh hùng nếu tới phủ, nhất định chúng ta sẽ hậu đãi tử tế.”

Chu Bác chợt cười: “Minh chủ nếu là sợ thiếu người, từ trong phủ ta rút

ra năm người võ nghệ tốt không thành vấn đề. Chẳng qua chỉ là ở mấy
ngày, cũng không được sao? Chẳng lẽ không tin tưởng Chu mỗ?”

Lâm Phóng trầm tư khoảng khắc, cười: “Cung kính không bằng tuân

mệnh.” Hắn nhìn về phía ta cùng Hoắc Dương: “Tử Tô, Thanh Hoằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.