MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 329

Tiểu Lam mang một vẻ mặt không thể nhẫn nại, chỉ nhưng đồ vật bày

đầy giường: “Cô đã đem những thứ này thứ sờ đến qua một trăm lẻ tám
lần!”

Ta cúi đầu, nhìn nhìn những vật bị ta lôi ra, có: Một đôi ngọc bội cùng

Ôn Hựu, một đôi tua kiếm với Ôn Hựu, một con dao găm mà Ôn Hựu tặng
ta, vòng ngọc Ôn Hựu tặng, bản phá liễn kiếm phổ của hắn, cùng “Quyết”
một đôi với “Giác” của hắn……

Lại chua xót, lại ngọt ngào hứng thú lần nữa chậm rãi trào lên trong

lòng…… Ôm ấp tình cảm phập phồng, không kềm chế được……

“Tử Tô……” Ta thở dài.

Tiểu Lam kêu rên một tiếng, nhào lên trên giường. Ta một cước đá văng

nàng ra.

Lại nghĩ, chẳng qua chỉ là dăm ba tháng liền không gặp mặt, nữ tử giang

hồ sao có thể quá vướng bận nữ nhi tình trường như thế.

Thế là lại cao hứng lên.

“Oán phụ, ra, có khách tới.”

Một giọng nói lành lạnh không bình tĩnh vang lên bên ngoài cửa sổ.

Học trò cưng Hoắc Dương này, càng lúc càng không cho vi sư thể diện.

Có điều là, chúng ta đã tới Võ Xương, sao lại có khách đến thăm?

Ta cùng Tiểu Lam hiếu kỳ không thôi. Kỳ thật ta viết truyện này, bắt

đầu khởi nguồn chính là một ngày nghe được bài ca nào đó, đầu đầu trong
bỗng nhiên nghĩ ra một màn này: Một nam tử quần áo phất phới, đôi tay
gập lại tay áo, dâng rượu đưa tiễn, nén nỗi đau đưa tiễn nữ nhân mà mình
yêu, dù thế nào cũng vẫn yêu thương, đều ở trong lòng không nói ra……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.