Đã là thời điểm mặt trời chiều ngã về tây. Ta ngồi xếp bằng ở trên
giường.
Tiểu Lam cuộn tròn ở một bên cửa sổ, mày ủ mặt ê nhắc tới: “Linh
Lăng, Quế Dương, Vũ Lăng, Thiệu Lăng, Ba Đông……” Một chuỗi dài các
địa danh từ trong miệng nàng khó khăn xuất hiện, ta cùng lẩm nhẩm đọc
theo một lần.
“An thành thái thú Quách Sát, Kinh Châu thứ sử Chu Khởi, Võ Xương
Thái Thú Đào Khản, Tầm Dương thái thú Chu Phóng…… Tiểu thư, cô vì
sao muốn nhớ những địa danh và tên người này?” Tiểu Lam sờ sờ đầu,
“Tuy nói cô hiện tại là tướng quân, nhưng sau này làm quan văn…… Thật
sự là có điểm khó khăn đi?”
Ta khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái, không ta giải thích. Nàng thế là càng
thêm khó chịu.
Trước kia cùng Lâm Phóng, Ôn Hựu dẹp yên võ lâm Giang Đông, ta
chẳng qua chỉ là đi chấp hành theo mưu kế đã được lập sẵn của bọn hắn.
Mà lần này, võ công tốt nhất đó là ta cùng Hoắc Dương. Ta hạ quyết
tâm, muốn bảo hộ thật tốt Lâm Phóng. Tự nhiên cũng phải tốn nhiều tâm tư
một chút, biết người biết ta.
Nghĩ đến nơi này, ta sờ sờ vòng ngọc Ôn Hựu tặng, lần nữa không dao
động lòng tin.
Ôn Hựu không có ở bên cạnh, ta muốn thay thế hắn, làm một vài
chuyện tốt.
“Tiểu thư……” Một bên Tiểu Lam ai thán một tiếng, “Bộ dạng này của
cô thực hết sức giống tư xuân a!”