MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 420

Cảm giác hỗn loạn quen thuộc dâng lên, trước mặt bàn vuông cùng Lâm

Phóng đều biến mất, rất nhiều những mảnh hình ảnh nhỏ vỡ nát ngay trước
mắt, rất nhiều tiếng vang sắc nhọn ở bên tai gào thét qua: thân ảnh màu
trắng của Ôn Hựu lúc tiễn đưa trên núi Lạc Nhạn; những mũi tên sắt lạnh
buốt gào thét đầy trời, hình ảnh Trầm Yên Chi chậm rãi ngã xuống trước
mặt ta, Lâm Phóng bị người hung hăng đánh hướng về phía ta nâng lên
khuôn mặt trắng bệch……

“Lâm Phóng –”

Ta rốt cục hô to ra tiếng.

Hai mắt mở choàng.

Một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ở trên đỉnh đầu ta, ngăn trở hơn phân

nửa ánh sáng. Hắn vui mừng nói: “Ngươi rốt cục cũng tỉnh!”

Ta ngắm nhìn bốn phía, một gian phòng bình thường, trên thân ta y phục

đã được đổi, miệng vết thương đầu vai có cảm giác lạnh buốt thư thái – hẳn
đã được băng bó thoả đáng. Không cần nói, là trước mặt này người cứu ta.

Nhưng……

“Lâm Phóng đâu? Các ngươi có cứu hắn không?” Ta vội la lên.

Mắt hắn tối sầm lại: “Tối hôm qua, lúc chúng ta đuổi tới rừng cây, chỉ

thấy đến một mình ngươi nằm ở trên mặt đất.”

“Kẽo kẹt –” Tiếng cửa bị đẩy ra, Lưu Quang đi vào.

“Chiến hộ pháp, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?” Lưu Quang lộ ra vẻ vui

mừng: “Đại phu nói vết thương cũ của ngươi chưa lành lại thêm vết thương
mới mất máu quá nhiều, thân thể cũng chưa khỏi hẳn……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.