Trong bình là chất lỏng đỏ thẫm, mơ hồ thấy được vài đoạn tứ chi trôi
nổi yếu ớt.
Ngay lâp tức đóng lại cái nắp, ta tựa vào góc tường, một trận nôn khan
không tiếng động.
Ta chưa từng giết người. Nhưng trước kia không giống với lúc này. Ta
muốn giết người.
Hôm nay không phá hủy đạo quan này, ta liền không họ mang Chiến!
“Ha ha ha, mỹ nhân. Đây là ngươi tự chui đầu vào lưới!” Một giọng nói
ngả ngớn vang lên, ta nhất thời toàn thân căng thẳng. Chung quanh không
có người, thanh âm ấy lại từ bên trong trong truyền ra.
Nhìn gian trong khép kín cửa, ta nhẹ nhàng rút kiếm ra, đi tới.
Cửa trên có cái cửa sổ nhỏ, ta từ từ ghé mắt lại gần.
Mẹ ơi, thực là cực kỳ khó coi, cực kỳ khó coi a…
Công tử hơn một canh giờ trước bị ta hạ dược đang bị cột vào một chiếc
giường lớn, thanh bào của hắn bị đao kiếm vẽ ra lớn nhỏ vô số lỗ hổng mơ
hồ thấy rõ dưới áo lộ ra bộ ngực, cánh tay, bắp đùi, bụng…… Biểu tình của
hắn dị thường phẫn nộ cùng dữ tợn, hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa…..
Trên mặt ta nhất thời như có lửa đốt, ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước
bọt.
Không đúng, ta vì cái gì nuốt nước miếng!? Hắn cũng không phải để ăn!
Một đạo sĩ trung niên cùng tiểu đạo sĩ vừa rồi, lưng đưa về phía ta đứng
trước giường. Trên tay tiểu đạo sĩ một thanh kiếm sáng. Lại nghe đạo sĩ
trung niên kia nói: “Ngươi lên trước hay ta trước?”