“Ngu xuẩn……” Một thanh âm lành lạnh vang lên bên tai. Ta quay đầu
lại, nhìn sang hướng Ôn công tử, hắn mặt không chút biểu tình nhìn ta:
“Nếu chỉ uy hiếp một mình lão đạo ấy, hắn có thể sẽ thả chúng ta đi. Ngươi
như thế công khai uy hiếp cho toàn mọi người biết, hắn sao có thể bằng
lòng chịu thua?”
Ách……
Quả nhiên, nghe đến đây lão đạo giương giọng nói: “Cho dù Thiên
Vương lão tử (vua) tới đây ta cũng không sợ!” Rồi quay sang nói với đồng
bọn: “Cho bọn hắn hấp thụ một chút phấn thần tiên, tắm rửa sạch sẽ, đưa
đến phòng luyện công!”
Thật là khinh người quá đáng! Ta phẫn nộ nhìn bọn hắn, lại bất đắc dĩ
nhìn song sắt đang giam dữ bọn ta ước chừng là bằng thép tinh luyện thành,
công lực của ta cũng đành bất lực.
Ôn công tử cũng khôi phục sắc mặt trở lại bình thường, trầm như nước
tựa vào vách tường.
Hắn cũng không gấp, thật bình thản.
“Xuy xuy –” Mấy tiếng động nhỏ vang lên, chỉ thấy hơn mười ống trúc
từ các hướng chọc thủng cửa sổ, phun khói trắng vào bên trong.
Không biết lão đạo này cho chúng ta hít khói mê gì, nhưng tuyệt đối
không phải là cái thứ gì tốt đẹp.
Ta từ trong lồng ngực rút ra một cái khăn tay, che miệng mũi tên Ôn
công tử kia lại. Hắn một tay giật phắt lấy, tự mình che.
Ta tùy tiện túm lấy váy mình kéo lên bịt miệng cùng mũi lại.