MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 575

Ta giận dữ, một chưởng đánh vào lồng ngực hắn: “Các ngươi người

người đều là một thân võ nghệ, sao không biết bảo hộ hắn!”

Mộ Dung Khải biến sắc, lảo đảo lui hai bước, gắt gao nhìn chòng chọc

ta. Nhưng ta không để ý hắn, không kiềm được tức giận: “Hắn đâu?”

“Thanh Hoằng!”

Giọng nói quen thuộc trong sáng vang lên sau lưng, ta ngẩn ngơ, vội

vàng quay đầu, thấy Lâm Phóng cả người êm đẹp đứng sau thân ta, dung
mạo xuất chúng hờ hững như cũ. Ta dường như có thể nghe thấy tim chính
mình quay trở lại lồng ngực, tốt quá! Hắn không sao!

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dường như cũng có chút dao động? Chỉ là

hắn nhíu lại mi, tay phải khẽ vuốt tay trái, trên tay trái quấn vải trắng, mơ
hồ có vết máu.

Ta duỗi tay nhẹ nhàng cầm tay trái của hắn: “Ngươi bị thương!”

Hắn cười vân đạm phong khinh: “Không sao. Kẻ địch tập kích, tiểu

vương gia dẫn tướng sỹ đánh lui, chỗ này chẳng qua là bị ngộ thương.”
Ngừng một chút nói: “Tiểu vương gia cũng bị thương.”

Ta sững sờ một chút, hỏng rồi!

Chậm rãi quay đầu, lại thấy tiểu tử Mộ Dung Khải hiếm khi sắc mặt âm

trầm nhìn ta một cái, rồi quay đầu đi. Bây giờ ta mới chú ý đến quần áo
trước ngực hắn bị cắt mấy vết nhỏ, trên mặt cũng có vệt máu.

“Xong rồi, ta đổ oan cho hắn! Vừa rồi còn lớn tiếng la mắng!” Ta có

chút hổ thẹn nhìn bóng lưng Mộ Dung Khải, hắn căn bản không thèm quay
đầu nhìn ta một mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.