MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 595

Ta cười nói: “Không sao. Ta ở trong này nửa ngày, biết rõ các ngươi

chắc chắn sẽ tới cứu. Chỉ là tại sao chỉ có mình ngươi?” Ta khó tránh khỏi
lo lắng: “Với khinh công của ta bây giờ, không thể thoát khỏi nơi đây
được.”

Hắn cười yếu ớt: “Không cần lo lắng. Ngày mai tự nhiên sẽ có người

đến cứu. Buổi trưa chúng ta quyết định đi vào cốc tìm ngươi, mới vừa rồi
nhặt được mảnh vải ngươi ném ra. Lão tiền bối kia thật lợi hại, Hoắc
Dương cùng với bốn năm cao thủ phối hợp, đều đánh không lại hắn. Hoắc
Dương theo phân phó của ta, trở về bố trí, ngày mai sẽ có thể đến bắt lão
tiền bối ấy.”

Ta chần chờ một chút nói: “Ngươi làm sao mà bị rơi xuống đây? Chẳng

lẽ Hoắc Dương không chú ý đến ngươi?”

Hắn dừng một chút, hai mắt sâu thẳm, không có hồi đáp.

Nhớ lại trước khi hắn rơi vào hố ta mơ mơ màng màng nghe thấy giọng

nói: “Vậy cho ta và nàng chết cùng một chỗ đi……”

Là như vậy sao? Bởi vì…… quan tâm ta sao?

Ta nhất thời cảm động không nói nên lời, trừng to mắt nhìn hắn, hắn lại

nhắm hai mắt lại, dường như muốn ngủ.

Băng quanh hố này ước trừng cũng đến hơn một trượng, đại khái là do

sức người đắp, sau lại dùng kiêu trúc (đại khái là bê tông: D) xây lên. Lúc
này đã là đêm khuya, ánh trăng có chút ảm đạm, mặt băng cực kỳ trong
suốt, trong hố có thể lờ mờ nhìn rõ. Lâm Phóng nhắm mắt dưỡng thần, hô
hấp đều đặn vững vàng. Trong ánh sáng mờ ảo, sắc mặt hắn dường như có
chút thê lương. Ta cơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, thanh tao.
Lông mi đen dài mà dày đang run nhè nhẹ. Ngay cả hơi thở nhàn nhạt trong
bóng tối đều lộ ra vẻ thanh cao khó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.