MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 620

Vừa nhu vừa cương. Mỗi lần vung đao thẳng tắp dứt khoát; mỗi lần

vung đao, đều ngầm mang theo tâm huyết.

Ta không biết đao pháp này uy lực rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ hận thời

gian rất nhanh, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, như không có chừng
mực! Trong lòng ta mỗi một ngày càng thêm âm thầm yêu thích, cũng
không thể diễn tả cho người khác sự ăn ý này.

Mười ngày nữa trôi qua, ta cùng Hoắc Dương đã đấu với nhau ba trăm

chiêu, nhưng đều bất phân thắng bại, điều này làm cho ta vô cùng kinh hãi
— trong mắt ta, bộ Huyết Đao của Hoắc Dương sớm đã quét ngang tất cả
các cao thủ đương thời, thế nhưng ta không có bại dưới tay hắn!

Vì vậy ta luyện tập càng thêm nhập tâm.

Trong lúc này, Lâm Phóng ở trong cốc nhàn rỗi vô sự, người tới tìm hắn

cũng không nhiều như trước đó nữa — đại khái sự tình sớm đã bố trí thỏa
đáng. Ta mỗi ngày đều vội vàng luyện đao, tuy rằng sớm chiều chung sống,
lại không nói được mấy câu, thật là hổ thẹn. Hắn cũng không ngại, khi
không có người, hắn ôm ta một thân đầy mồ hôi kéo đến một bên, cúi đầu
hôn nhẹ một cái.

Thế là nửa ngày còn lại luyện tập, ta đương nhiên là thất thần. Hai ba

lần sau đó, Giản sư thúc giận dữ trách phạt ta. Lâm Phóng liền cười cười,
cũng không còn thân cận nữa. Ta hổ thẹn, rồi trong đầu lại nảy ra một ý
niệm, quấn lấy sư thúc mong hắn dạy võ công cho Lâm Phóng.

Lâm Phóng bị ta lôi kéo, nhàn nhạt đi tới trước mặt sư thúc. Giản sư

thúc tỉ mỉ đánh giá hắn một phen, lại day day bả vai của hắn, lắc đầu nói:
“Gân mạch bị thương quá nặng, tuy rằng bây giờ thân thể không bị coi là
suy yếu, nhưng cũng không có cách nào dạy.”

Lâm Phóng không quá để ý cười cười. Ta lại có chút mất hứng, nói: “Sư

thúc là đệ nhất cao thủ, cũng có người dạy không được sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.