đến thất linh bát lạc. Lâm Phóng khi đó, cùng Lâm Phóng bây giờ, thực
như hai người khác nhau.
Tuy nhiên trên miệng ta vẫn nói: “Tiểu Lam, đây là hưởng thụ đặc biệt
nha. Ta thích hắn, chính là do hắn chỉ đối tốt với một mình ta.”
Tiểu Lam nhất thời không nói gì.
Ta lại nói: “Còn em? Không nghĩ đến Lục sư đệ sao?” Tiểu Lam hốc
mắt lập tức đỏ: “Ừ.”
Chúng ta đều không nói chuyện nữa, tương tư thật đúng là dằn vặt
người ta, ta cùng Lâm Phóng mới xa nhau nửa ngày, ta lại cảm thấy nhớ
hắn.
Đang trầm mặc hồi lâu, ngoài phòng bỗng nhiên có tiếng bước chân rối
ren. Tiểu Lam đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy mấy người thị nữ thần sắc khẩn
trương, ra ra vào vào. Ta cùng Tiểu Lam liếc nhau, xông ra.
Vừa mới ra cửa, liền đụng vào một người.
Người tới một thân hoa phục, thân thể tráng kiện, hốc mắt đỏ đỏ, chính
là tam vương gia đã rất lâu chưa gặp — Hoàng Vương đệ đệ, Mộ Dung
Huân.
“Chiến hộ pháp!” Hắn giọng nói mang theo âm thanh nức nở, “Ngươi
nhanh vào cung đi! Yên Chi cô nương nàng, nàng đẻ non!”
Ta đầu óc oanh một tiếng, dưới tình thế cấp bách vội vàng bắt lấy vạt áo
của hắn: “Ngươi nói cái gì?”
“Tuyết Phi – người được phụ vương sủng ái nhất dùng nhân sâm Đạt
vương tiến dâng, lại trúng độc bỏ mình. Phụ vương giận dữ, thế nhưng sai
người giết Đạt vương! Nhưng không biết ai nói với phụ vương, độc lợi hại