MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 674

Hoắc Dương lập tức cùng ta một trước một sau bảo vệ hắn, đi tới

ngưỡng cửa. Quả nhiên hai tên thị vệ ở cửa không tiếng động giơ lên đại
đao, ngăn lại chúng ta đi qua.

“Nhưng Lâm minh chủ, nếu cứ như vậy thả ngươi cùng thủ hạ, nhiều

cao thủ như vậy, bản vương thực không cam lòng.” Giọng nói của Mộ
Dung Hoàng lạnh lẽo rét buốt truyền tới.

“Vương gia, ngươi để cho bọ họ đi!” Trầm Yên Chi nói. Ta xoay người,

lại thấy Mộ Dung Hoàng vung tay lên, phía sau một hắc y nhân bắt lấy tay
Trầm Yên Chi.

Cùng lúc đó, hai tên thị vệ ở cửa nghiêng người, chúng ta liền rất dễ

dàng thấy, ngoài cửa hơn mười người lặng yên không một tiếng động đứng
thẳng. Kia đúng là hơn mười huynh đệ chúng ta từ Giang Đông dẫn tới.
Trên cổ của mỗi người, đều có một cây đao lóe sáng.

Lâm Phóng đứng lại, xoay người nhìn Mộ Dung Hoàng, giọng nói vừa

lạnh lùng lại tàn nhẫn: “Ngươi muốn thế nào? Muốn ta nhờ cậy Yến quốc
của ngươi? Ngươi hiện tại có thể giết bọn hắn, Lâm mỗ không đau lòng.
Huống chi, bọn họ cũng coi như chết có ý nghĩa.”

Mộ Dung Hoàng ngẩn ra, tựa hồ có chút tức giận, lại chợt cười, nói:

“Quân tử không ép buộc gây khó người khác. Ngươi không đồng ý muốn
nương tựa, liền không nương tựa. Nhưng tối thiểu, ngươi muốn chấp thuận,
không cùng Yến quốc ta là địch.”

Lâm Phóng gật gật đầu: “Có thể. Ngươi muốn ta hứa hẹn như thế nào?”

Mộ Dung Hoàng ha ha cười: “Ngươi ta đều biết, hứa hẹn cái gì, như thế

thối lắm. Ta muốn kết thân.”

Trong lòng ta căng thẳng, Lâm Phóng rất nhanh đáp: “Muốn ta cưới Mộ

Dung Lâm, không thể. Hôm nay sẽ liều mạng ngươi chết ta sống.” Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.