MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 68

Không giống Hạ Hầu thúc hiện tại, bỏ đi trang phục võ sĩ, một thân

trường bào màu trắng, tay nắm tách trà, dáng vẻ biếng nhác mà thanh thản,
còn có mấy phần khí chất của phú quý vương hầu.

Hạ Hầu thúc khe khẽ mỉm cười: “Ta thuở nhỏ, từng cùng mẫu thân

ngươi nhiều lần đi qua nơi đây.” Trong mắt, dường như xẹt qua một chút
buồn bã.

Không nghĩ đến mị lực của mẹ, trải qua mười sáu năm triền miên không

dứt …… Không hổ là mẹ ta.

Có chút không đành lòng nhìn hắn cô độc — không nói điều không vui

nữa.

“Hạ Hầu thúc thúc, ngươi vì sao không đi tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh

chủ?” Ôn Hựu khó khăn lắm mới nói chen vào được.

Hạ Hầu thúc uống một cốc, cất cao giọng nói: “Các ngươi nói, làm Võ

Lâm minh chủ, cần nhất là gì?”

“Võ nghệ.” Ta cướp câu trả lời. Ôn Hựu lại cẩn thận trầm mặc.

“Tử Tô, ngươi cũng cho rằng như thế?” Hạ Hầu mỉm cười nhìn hắn.

“Lòng dạ son sắt.” Ôn Hựu nói: “Còn cần mưu lược.” Khi hắn nói

những lời này bộ dạng rất giống cha hắn, có chút chính trực, lại có chút
kiêu ngạo.

Hạ Hầu thúc hai mắt sáng ngời, khen ngợi nhìn hắn: “Lời này thật giống

lòng ta.” Hắn nghiêm mặt, lại nói: “Triều đình hiện nay, an phận tại Giang
Đông, thế nhân đều nói, vương trên ngựa nắm thiên hạ. Bên ngoài Đại Tấn,
bắc có Triệu quốc, như hổ rình mồi, tây có Thành quốc, chờ cơ hội mà
động.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.