Trong đêm tối ở Kiến Khang, tựa như tiếng ai oán của nữ yêu tinh xinh
đẹp.
Nhờ hồng phúc của Ôn đại nhân, ta cùng Ôn Tử Tô im lặng đi dạo ở
trong thành, không ai nói một lời, lòng tràn ngập biểu tình bất đắc dĩ.
Hắn hôm nay mặc một bộ kim quan hắc bào, ống tay áo rộng rãi buông
lỏng, cổ áo cũng đai trắng nạm vàng, sắc mặt hắn như ngọc, mặt mày sinh
động.
Chúng ta cứ im lặng đi như vậy cũng được một nén nhang, đã có không
ít người quay đầu nhìn.
“Ôn Tử Tô, có một ông cụ đang nhìn chúng ta.” Ta hảo ý nhắc nhở.
Ánh mắt hắn bao hàm khinh bỉ cùng khinh thường liếc nhìn ta, tiếp tục
bước đi.
Ta……
Vẫn là Tiểu Lam biết điều, mua cho chúng ta hai cái mặt nạ yêu quái.
Ôn Hựu cau mày nhìn mặt nạ, nhưng vẫn tiếp nhận lấy nó đội lên đầu.
Bờ sông Tần Hoài.
Giải xác bánh nướng màu vàng óng, nhân bằng đậu, vỏ bánh vừa mềm
vừa xốp……
Ôn Hựu khóe miệng chậm rãi tràn ra ý cười: “Nha đầu, sức ăn của
ngươi mạnh hơn cả võ nghệ.”
Trong miệng tràn ngập hương vị thập cẩm của bánh nướng, không thể
lên tiếng phản đối, ta xấu hổ đỏ bừng mặt, một chưởng hướng hắn đánh đến