MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 721

Bởi vì nội loạn lần này, ta mới có thể nhìn thấy nàng lần nữa.

Chiến Thanh Hoằng.

Hai mươi tháng ba, hoàng đế gấp gáp triệu quần thần nghị sự, nói là đại

quân Vương Đôn đã tiến tới gần Kiến Khang chỉ cách cổng thành năm trăm
dặm. Ta lúc này đang nhậm chức trong thư lang, phò mã Đô Úy, kiêm chỉ
huy quân sự của Kiến Khang. Hoàng đế tuổi trẻ, lại không hồ đồ, lập tức
ban ra hơn mười mệnh lệnh, huy động thủy bộ tập trung chặn đánh Vương
Đôn. Ta cũng nóng lòng muốn thử, xin đi công địch. Hoàng thượng mỉm
cười liếc nhìn ta, lắc lắc đầu.

Lại một đạo thánh chỉ được ban ra, ta phải ở lại trong cung, bảo hộ

hoàng đế.

Đúng vậy, không có nhiệm vụ nào trọng yếu hơn cái này. Quần thần đều

biết ta là người có võ nghệ đứng đầu triều đình, trong thời khắc hai quân
quyết chiến, ta sao có thể rời khỏi hoàng đế, rời khỏi Kiến Khang nửa
bước?

Cũng không thể cáu giận. Ta vội vàng hạ triều, trở lại phủ công chúa.

Dưới vòm cong của mái hiên đang nhỏ nước, hoa đào nở rộ, công chúa
cùng mấy cung nữ đang đá cầu — không biết là đồ chơi từ chỗ nào đem
tới, khiến cho trong phủ rộn tiếng cười đùa.

Ta thoáng ngẩn ra, vừa muốn xoay người, công chúa đã trông thấy ta:

“Ôn lang!” Nàng cười nhào vào trong lòng ta, đỏ mặt, nhóm cung nữ che
miệng cười chạy đi, chỉ còn lại hai người chúng ta, đứng ở dưới tàng hoa
đào.

Ta báo cho công chúa hôm nay ta phải vào trong cung, bảo hộ bên

người hoàng đế. Công chúa môi hơi động, hình như muốn nói gì đó, cuối
cùng chỉ im lặng chui đầu vào trong ngực ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.