MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 251

Chương trình aerobics trên ti vi thật vui tươi khiến Abbie đang hút bụi

thảm cũng phải nhập cuộc. Vặn to tiếng át tiếng máy hút bụi, cô vừa nhảy
vừa hát theo người hướng dẫn và đẩy cái máy xuống chân kim loại của cầu
là giờ đã choán gần hết chỗ trong phòng khách.

Mà nếu cô có ầm ĩ quá thì đã sao? Khi Georgia mới chuyển về đây, cô đã

ngại sự có mặt của con bé và đã cố hết sức không làm phiền nó vào buổi
sáng. Nhưng thảm thì vẫn phải vệ sinh, còn cô thì thích hát theo bài hát cô
yêu thích, và cô không thể cứ nhón gót mãi được.

Hơn nữa, đã là giờ ăn trưa rồi. Georgia phải dậy rồi chứ.

“Rồi duỗi, rồi gập, rồi duỗi, rồi gập,” tiếng hướng dẫn viên trên ti vi.

“Rồi vươn, rồi vặn, và vươn, rồi vặn hông, đúng rồi! Giờ duỗi, rồi vươn và
gập và…”

“Á” Abbie hét lên một tiếng khi có bàn tay chạm vai cô.

“Xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu không định làm cô sợ.” Georgia tỏ vẻ áy náy

khi Abbie nhấn nút câm trên ti v

“Cô tưởng cháu vẫn đang ngủ.” Abbie đỏ mặt; trông cô có nực cười quá

không? Trông mông cô có to không? Có phải Georgia đang cười cô không?

“Cháu vẫn còn nhiều việc lắm. Cháu phải là quần áo đến tận ba giờ sáng

nay.”

Cô biết mà; cái tiếng lanh canh không đều của bàn là và tiếng lầm rầm

của ti vi khiến Abbie mất ngủ lúc cô đang cố ngủ.

“À mà cháu chỉ muốn bảo cô là cháu phải đi đây thôi. Cháu phải đi giao

đồ; và nhận thêm đồ, rồi phải đến xưởng in thêm danh thiếp, nên chắc sau
giờ trà chiều cháu mới về.”

“Được, không sao.” Có sai trái không khi cô lại cảm thấy vui vì được ở

nhà một mình trong ngày cô được nghỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.