mời tôi cùng với mấy người bạn là tiến sĩ Sinh học và tiến sĩ Y khoa
tới nhà.
Thầy thân mật pha chút hài hước, mở đầu câu chuyện, nói với tôi:
“Hôm nay chúng tớ mời cậu đến chơi, nhân thể ‘hỏi tội’ cậu. Vì sao
đài, báo nói suốt ngày phải uống nhiều nước mà cậu lại giảng cần
uống ít nước?”.
Tôi vui vẻ, tự tin, trả lời: “Cảm ơn anh! May quá! Được giải thích cho
những người như thế này mới ‘sướng cái bụng’! Chứ với người
khác, chưa chắc họ đã hiểu hết!”. Rồi cố trình bày cặn kẽ từng điểm
một (mục II - 3, trên đây). Không ngờ, cứ nói xong mỗi ý là mọi
người lại ngạc nhiên “ừ nhỉ”! Nhiều khi chưa nói hết câu tôi đã nhận
được câu "ừ nhỉ" đồng tình!
Khi nói về ý mà Y học cho rằng phải uống nước nhiều nhằm tạo ra
sự chênh lệch nồng độ, để đào thải các chất cặn bã, tôi quay về
thầy mình và nói: “Chính anh giảng vấn đề này trong chương ‘Vận
chuyển chất qua màng tế bào’ cho lớp chúng em”! Thầy gật đầu xác
nhận: “Ừ! Đúng thế nhưng... tớ cũng không để ý thực tế này”!
Sau hồi lâu yên lặng, thầy nói: “Sao vấn đề đó không ai nghĩ ra”?
Tôi đáp: “Chẳng phải không ai ‘nghĩ ra’, mà chẳng ai chịu ‘nghĩ’ cả!
Những vấn đề đó có khó gì đâu, thậm chí em chưa nói hết câu các
anh đã 'ừ nhỉ' ngay rồi dấy thôi!”.
Lại một lúc lâu yên lặng, thầy nói tiếp như chợt nhận ra: “Thế mới
biết, nhiều tay viết sách chỉ nói theo người khác, chứ chẳng hiểu
quái gỉ cả!”. Tôi gật đầu: “Quả thực có như thế!”.
Từ đó, tôi ngày càng nhận thức sâu sắc và vô cùng trăn trở trước
lời nhận xét của Wallack và một số nhà khoa học khác: “Hầu hết
những lời khuyên chân chính, đúng đắn về ăn uống và giữ gìn sức
khỏe đều trái ngược với kiến thức của các bác sĩ và trái với nền
giáo dục đã trao cho mọi người”!