An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ nhất: “Đúng thế, tôi cũng thấy như
vậy.” Nói rồi lịch sự chìa tay ra bắt: “Tạm biệt.”
“Trang Nghiêm, anh đang làm gì ở đây?” Một tiếng nói như gầm lên
mỗi lúc một gần.
“Tôi đang gặp một người bạn…” Giọng của Trang Nghiêm thấp hơn
hẳn, mắt thì nhìn người đàn ông đang xông đến với vẻ giận dữ.
“Sao anh không nói là đang xem mặt?” Người đàn ông kia nghiến
răng, rồi quay sang chất vấn An Hạ Dao với vẻ dữ dằn: “Cô là đối tượng
xem mặt của Trang Nghiêm à?”
“Không phải, không phải xem mặt. Tình yêu của tôi ơi, đừng suy nghĩ
lung tung!” Trang Nghiêm cuống quýt kéo tay người đàn ông kia, giải thích
với vẻ lấy lòng.
Là người nhạy cảm, thoáng qua là An Hạ Dao đã hiểu, nguyên nhân
mà Trang Nghiêm không có cảm xúc với cô chỉ là vì anh ta không thích
phụ nữ, nhưng sao anh ta không nói sớm nhỉ?
“Anh im đi!” Người đàn ông kia giận dữ gầm lên với Trang Nghiêm.
Trang Nghiêm không dám nói thêm câu nào nữa, mà cứ nhìn sâu vào
mắt người đàn ông kia, nói với vẻ buồn rầu: “Tình yêu của tôi ơi, là do tôi
bị ép thôi mà.”
Người đàn ông kia nhìn An Hạ Dao, giận dữ nói: “Bà thím này, định
động đến người đàn ông của tôi à? Có biết xấu hổ hay không vậy?”
“Này anh, anh ăn nói cẩn thận một chút đi.” An Hạ Dao tức giận tới
mức mặt trắng nhợt cả ra, ai mà thèm động đến người đàn ông của anh ta,
chỉ nghĩ đến thôi thì cũng đã sởn cả da gà rồi.