MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 127

Diệp Trí Viễn nhăn nhở cầm hai trăm đồng lên, nhăn mặt nhìn An Hạ

Dao, nói với vẻ vô tội: “An Hạ Dao, em không như thế chứ? Sao lại keo
kiệt vậy, định dùng hai trăm đồng để đuổi anh đi à? Số tiền này dù có mời
một con vịt đến cũng còn không đủ!”

Khuôn mặt xinh xắn của Hạ Dao chợt đỏ bừng, biết là Diệp Trí Viễn

bóng gió nói tới chuyện đêm hôm đó, đáng chết, cô đã mất đi sự trinh
trắng, lại còn phải bù tiền, cô mới là người phải chịu ấm ức, thiệt thòi,
“Diệp Trí Viễn, anh đùng có giở thói được ăn rồi lại còn giả bộ tử tế!”

“Anh đâu có được ăn? Rõ ràng là anh đã phải bỏ rất nhiều sức…”

Diệp Trí Viễn chưa nói xong, An Hạ Dao đã nổi đóa lên, tức giận ném

một chiếc gối ôm vào mặt anh: “Cút ra ngay!”

“Anh lớn thế này rồi mà vẫn chưa được học cút, hay là, em làm mẫu

cho anh trước đi?” Diệp Trí Viễn nhăn nhở đón lấy chiếc gối ôm, rồi ôm nó
vào lòng, hoàn toàn không để ý gì đến vẻ tức giận của Hạ Dao.

“Cút!” An Hạ Dao không kìm được, kéo cửa ra một cách thô bạo:

“Diệp Trí Viễn, anh có đi hay không?”

“Diệp Trí Viễn nhìn khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ của An Hạ

Dao, lại càng thấy muốn chọc tức, bèn khẽ lắc đầu: “Anh không đi được.”

“Được, anh không đi, vậy thì tôi sẽ đi!” An Hạ Dao đùng đùng đi ra

ngoài.

Diệp Trí Viễn thấy cô làm thật, vội theo ra, cánh cửa “cạch” một cái,

tự động khép lại. Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao lại: “An Hạ Dao, em đừng
làm như vậy thật, anh đi là được chứ gì?”

An Hạ Dao nhìn cánh cửa đá đóng lại, muốn khóc mà không được,

nghiến răng, gầm lên: “Diệp Trí Viễn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.