MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 157

Trên khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn nở một nụ cười đắc ý

không chút giấu giếm.

An Hạ Dao gọi một đống thức ăn, cúi đầu ăn. Diệp Trí Viễn thì vẫn cứ

mỉm cười, nhìn An Hạ Dao với vẻ thích thú. Thời gian 10 năm tuy đã trôi
qua, nhưng tính tình của An Hạ Dao vẫn cứ trẻ con như vậy, yêu ghét rõ
ràng, không che giấu giận dữ, buồn vui.

An Hạ Dao đã ăn xong, lấy giấy ăn lau miệng và nhìn Diệp Trí Viễn

ăn, rồi lạnh lùng nói: “Ăn no, uống đủ cùng anh xong rồi, anh vừa lòng rồi
chứ?”

Diệp Trí Viễn không thay đổi nét mặt, chậm rãi gắp thức ăn đưa lên

miệng, nhai xong, nuốt rồi mới bình thản nói: “Là em ăn no uống đủ, còn
anh vẫn chưa ăn xong.”

“Vậy thì anh cứ ăn đi.” An Hạ Dao nghiến răng, cầm cốc nước uống

mấy ngụm, bụng thầm bảo mình: không thèm chấp với anh ta.

Nghĩ vậy, bất giác cô đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, nhìn khuôn mặt

điển trai của anh, nhìn điệu bộ ăn rất thanh nhã của anh, mọi cử chỉ của anh
đều toát lên một vẻ mê hoặc, khiến trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi xao
xuyến, cô vội rời ánh mắt đi, cúi xuống nhìn đám bát đũa bừa bãi trước
mặt.

Đúng là họa hại, Diệp Trí Viễn tuyệt đối là đồ họa hại, đã 10 năm rồi,

nhưng càng ngày càng trở nên đẹp trai! Bớt đi phần nông nổi, trưởng thành
và lịch lãm hơn, nhìn càng thấy phong độ đẹp trai hơn.

Diệp Trí Viễn chăm chú ăn và cũng không nói gì, khiến cho không khí

bỗng trở nên ngưng lại.

Sự im lặng cứ bao trùm dần căn phòng VIP của hai người, An Hạ Dao

bỗng thấy mất tự nhiên, căn phòng VIP dù không chật, song khiến người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.