MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 155

“Mình thì lại sợ cậu chẳng thể đề phòng được!” Thất Hề thốt lên một

câu đầy ý tứ.

“Cậu bớt cái mồm quạ đi, thôi nào, ra ngoài dạo phố chútđi, tối nay

mình sẽ mời cậu ăn cơm.” An Hạ Dao cười, kéo tay Thất Hề, hai người
cười vui vẻ ra cửa.

Sáng ngày hôm sau, An Hạ Dao lại bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô

ngáp một cái, giụi mắt ra mở cửa. Lại một bó hoa Yêu Cơ màu xanh hiện ra
trước mặt. Tưởng rằng đó là nhân viên của cửa hàng hoa, cô mở cửa, bình
thản nói: “Tôi không muốn làm khó ọi người, mọi người cũng đừng làm
khó cho tôi, quá tam ba bận, hôm nay thì tôi còn ký, từ lần sau, tôi sẽ không
nhận nữa đâu!”

“Vì sao lại không nhận?” Người đưa bó hoa, đặt bó hoa xuống đất,

nhìn chăm chăm vào An Hạ Dao.

An Hạ Dao giật mình, ngây người nhìn Diệp Trí Viễn đang đứng trước

mặt, chiếc áo phông kẻ xanh trắng, chiếc quần bò màu xanh thẫm sạch sẽ,
cùng với một đôi giày thoải mái cùng màu, đường nét trên khuôn mặt thanh
tú, cân đối, đôi mắt sáng và sâu thẳm đang nhìn xoáy vào An Hạ Dao.

“Thì ra, bộ dạng lúc bình thường của nhà văn là như thế này.”

Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi đầy gợi cảm, nở nụ cười quyến rũ, nói.

“Ôi!” An Hạ Dao kêu thất thanh, sau đó chạy vội vào trong nhà, đóng

sầm cửa lại, nhìn mình trong gương và chỉ muốn chui đầu xuống đất. Vì
trong gương là một khuôn mặt với mái tóc rối bù xõa xuống, trên người là
một chiếc áo phông mặc bừa, trông vô cùng thảm hại.

An Hạ Dao vội thay ngay quần áo, chải đầu, rồi mới mở cửa buồng

ngủ, nhìn thì thấy Diệp Trí Viễn đã ngồi đàng hoàng ở ghế, trong lòng chợt
nổi cơn giận dữ, “Diệp Trí Viễn, tôi đâu có mời anh vào nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.