MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 220

cho anh cười thêm lúc nữa thì còn tuyệt hơn, đúng là buồn cười quá!” nói
xong lại cười hì hì và chìa hai tay ra, véo lên má An Hạ Dao, “An Hạ Dao,
em đáng yêu quá.”

An Hạ Dao kéo cánh tay của Diệp Trí Viễn và há mồm cắn lên đó.

“Ối…” Diệp Trí Viễn kêu thất thanh lên và vẩy tay liên tiếp, cố thoát

khỏi An Hạ Dao.

An Hạ Dao cắn cho đến khi thấy hả giận mới buông ra, nghiến răng,

đắc ý nhìn Diệp Trí Viễn, rồi thản nhiên ném lại một câu: “Thôi nào, đừng
có kêu lên nữa, người ta nghe thấy lại nghĩ là tôi làm gì anh.” Nguyên văn
câu nói của Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao đã trả lại không thêm không bớt.

Diệp Trí Viễn nhìn cánh tay trắng hằn nốt hai hàm răng của An Hạ

Dao, máu rớm đỏ, nói với vẻ oán trách: “An Hạ Dao, em tuổi chó hay sao
đấy? Cắn mạnh thế, chảy cả máu ra rồi…”

“Đúng thế, ôi đáng thương quá!” An Hạ Dao giả bộ thương hại, “Xem

ra, anh phải đi tiêm phòng rồi!”

“Tiêm phòng?” Diệp Trí Viễn ngơ ngác.

An Hạ Dao gật đầu lia lịa: “Hồi bé tôi ăn tam lộc, lớn lên ngày nào

cũng uống dầu cặn, hít khói xe, tắm bằng nước có nhiễm chất phóng xạ,
bây giờ trên người toàn là mầm bệnh có chất phóng xạ, nước bọt của tôi
còn độc hơn cả SRS, anh bị tôi cắn rách thịt, thì chắc chắn phải đi tiêm
phòng rồi, nếu không anh sẽ biến thành loại người đó đấy…”

“Vậy thì anh chỉ còn cách dùng độc trị độc!” Diệp Trí Viễn nói xong,

kéo mạnh An Hạ Dao vào lòng, rồi ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, dứt khoát
kéo gáy cô, và cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang nói của cô…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.