MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 252

đành nén xấu hổ, hỏi: “Trí Viễn, đây là đâu vậy?”

“Tằng Thố An.”

“Tôi biết rồi, trên biển đường có viết như vậy, tôi biết chữ mà! Ý của

tôi là, đây là điểm phong cảnh nào của Hạ Môn?” An Hạ Dao nghĩ một
chút, nhìn xung quanh, một hồi lâu mới nói ra câu đó “Nhìn thấy rất hẻo
lánh, giống như một ngôi làng ấy!”

“Ngốc, Tằng Thố An vốn là một làng chài mà lại!”

“Ồ!” An Hạ Dao thản nhiên đáp, rồi nghe Diệp Trí Viễn tiếp tục càu

nhà1u: “Tằng Thố An là một làng sinh thái tự nhiên tiêu biểu nhất của Mân
Nam .”

Đây là nơi rất tuyệt để người ta làm cho tâm hồn được thư thái.

An Hạ Dao thấy buồn buồn, 10 năm trước, khi xem chỉ nam du lịch,

mới chỉ biết đến Đại học Hạ Môn và đảo Cổ Lang, ngoài ra không biết rõ
điều gì nữa, huống hồ 10 năm sau mọi thứ đã có quá nhiều đổi thay.

Khi Diệp Trí Viễn dắt cô đến một ngôi nhà trọ có tên là: “Ngôi nhà

nhỏ màu xanh” sắp xếp mọi thứ xong, An Hạ Dao mới hỏi với vẻ yếu ớt:
“Ở đây không có khách sạn nào kha khá một chút à?” Dọc đường, có tới
tám, chín mươi phần trăm treo biển là nhà nghỉ.

“Em không cảm thấy ở đây sẽ ý nghĩa hơn nhiều là ở khách sạn trong

trung tâm thành phố à?” Trí Viễn nhướn mày, mỉm cười, mặt mang đầy vẻ
mê hoặc, khó tả: “Ở đây chỉ cách biển 20 mét.”

Hạ Dao vừa nghe vậy, liền kéo ngay rèm cửa, quả nhiên, biển bao la

hiện ra trước mắt, cô chợt nhớ đến câu thơ: Mặt nhìn biển rộng/ Xuân ấm,
hoa nở, và lập tức thấy yêu biển ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.