Diệp Trí Viễn cũng nhìn An Hạ Dao với vẻ rất nghiêm túc.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian, không gian, dường như đều dừng lại,
trong thế giới của Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dường như chỉ còn sự tồn tại
của hai người.
An Hạ Dao rụt rè, nói với giọng van xin: “Diệp Trí Viễn, cậu đừng đùa
nữa, được không?” Trái tim non nớt, thơ ngây của cô không thể chịu được
bất cứ sự giày vò nào.
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao: “Mình không đùa, Dao Dao, mình
thực sự thích cậu!”
An Hạ Dao hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu thực sự không đùa chứ?”
Diệp Trí Viễn nắm lấy tay của An Hạ Dao đặt lên ngực mình, nói với
vẻ vô cùng nghiêm túc: “Em gái nắn răng, cậu có nghe thấy trái tim mình
đang đập rộn ràng, mãnh liệt vì cậu không. Mình thích cậu, thực sự rất
thích…”
An Hạ Dao dao động, dao động thực sự, cho dù Diệp Trí Viễn thích cô
thật hay giả vờ, thì cô cũng đều muốn nói với Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao
thực lòng rất thích Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao không có phản ứng gì đặc biệt bèn
chớp lấy cơ hội, kéo ngay An Hạ Dao vào lòng, không do dự đặt lên trán cô
một nụ hôn: “Em gái nắn răng, mình thích cậu! Hãy làm bạn gái của mình,
được không?”
An Hạ Dao chìm ngập trong niềm vui sướng điên cuồng. Niềm hạnh
phúc nhất trên đời chính là được người mà mình thương thầm trộm nhớ đáp
lại. Cũng chỉ là việc người mà bạn yêu thầm nhớ trộm cũng lại yêu bạn,
hơn nữa còn thổ lộ tình cảm đó với bạn và theo đuổi bạn, đúng không?