MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 141

- Sao họ biết danh tính ta ?
- Dễ quá mà ! Nàng kia đáp. Ở đây ai cũng biết đệ tử phái Yoshioka thường
mặc áo màu vỏ già, gọi là màu Yoshioka. Nhiều người mặc lắm !
- Nếu nhiều người mặc, sao nàng lại biết ta ?
- Vì không phải trên tay áo ai cũng có phù hiệu hình hoa thị !
Seijuro nhìn xuống tay áo:
- Hừ ! Bận sau phải cẩn thận hơn mới được !
Ngay lúc ấy, thình lình một bàn tay thò ra nắm chặt lấy áo hắn. Toji kêu lên:
- Chà chà ! Tiểu chủ che mặt nhưng quên che phù hiệu trên áo. Bây giờ thì
mọi người đều biết cả rồi, ta phải vào đây thôi !
Seijuro lúng túng:
- Ừ thì vào ! Nhưng bảo nàng bỏ ta ra chứ !
Toji hét to:
- Bỏ ra ! Tiểu chủ nói sẽ vào, làm gì mà níu kéo thế ?
Cả bọn chui qua tấm rèm vào trong phòng. Cảnh nghèo nàn của căn phòng
với vài cành hoa đã úa héo cắm lộn xộn trong một cái lọ rẻ tiền làm Seijuro
phát chán. Nhưng hình như không để ý đến khung cảnh tồi tàn ấy, mọi
người khác vẫn ồn ào cười nói:
- Mang rượu ra đây ! Có bánh trái gì thêm cành tốt !
Ueda Ryohei, môn đệ ngang cấp với Toji, cũng cất giọng khàn khàn truyền
lệnh:
- Mang các em ra đây !
Mọi người phụ họa, bắt trước giọng Ueda:
- Mang các em ra đây, đừng để ông già đợi !
- Á à ! Ta đâu đã già mà các ngươi nói vậy ? Ta nhập môn lâu hơn các
ngươi thật nhưng chưa già, tóc chưa sợi nào bạc !
- Ngươi nhuộm đi, ai biết !
- Tên nào nói vậy ? Đáng phạt chén rượu !
- Mệt quá ! Mang rượu lại đây ta uống.
Ueda Ryohei tung chén rượu về phía người vừa nói. Người kia bắt lấy, ném
ngược lại.
Tình hình có vẻ căng thẳng, Seijuro phải can thiệp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.