MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 148

shamisen ra đây !
Akemi cụt hứng, phụng phịu đứng dậy đi vào phòng mang cây đàn ra. Nàng
đặt đàn ngồi xuống và bắt đầu dạo một khúc ngắn. Tiếng đàn vừa dứt, mắt
xa vắng nhìn vào quãng không, nàng cất tiếng ca nho nhỏ như kể lể với
chính lòng mình hơn là làm vui cho khách:
Mây che thì kệ mây che, Mắt em nhòa lệ chẳng hề thấy trăng ...
Ngừng lại, nàng quay sang hỏi Toji:
- Chú có hiểu không ?
- Không hiểu rõ. Hát tiếp đi.
Trong đêm vần vũ tối tăm, Tình anh là ngọn thần đăng soi đường ...
Toji nói bâng quơ:
- Còn trẻ lắm, mới hăm mốt mà !
Seijuro từ nãy đến giờ ngồi yên, hai tay ôm đầu, bấy giờ mới ngẩng lên:
- Akemi, ta muốn mời nàng chén rượu.
Hắn đưa chén cho Akemi, tự tay mang bình rượu đã hâm nóng rót vào.
Akemi bình tĩnh dốc một hơi cạn rồi trao chén cho Seijuro. Ngạc nhiên, hắn
hỏi:
- Nàng uống đượu rượu à ?
Đến phiên Seijuro uống xong, hắn lại mời Akemi chén nữa. Nàng vui vẻ
nhận lời, nhưng hình như thấy chén quá nhỏ, với tay lên kệ lấy chiếc bát
lớn. Trong nửa giờ sau đó, hai người thay phiên nhau uống rượu bằng bát.
Tửu lượng Akemi chẳng kém gì Seijuro khiến hắn ngạc nhiên quá đỗi. Một
cô gái trông chỉ độ mười sáu, mười bảy, môi trinh non thế mà nốc rượu như
nốc nước lã. Chẳng biết rồi rượu nó đi đâu trong cái thể nhỏ bé nhường kia
?
Oko can:
- Thôi, tiểu chủ chẳng nên thi nữa. Không biết sao ? Con bé nó có tài uống
rượu cả đêm cũng không say đâu. Để nó chơi đàn thôi.
Nghe nói thế, Seijuro sửng sốt:
- Vậy hả ? Thật không ngờ !
Nhưng hắn đã có vẻ lảo đảo ngồi không vững. Toji chạy đến bên ân cần
bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.