MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 182

Đến đây thì một hàng chữ bị nhòe, có lẽ vì rượu đổ vào.
“ ... bị giữ trong thành lâu, sa đọa quá lắm. Năm năm vô công rồi nghề,
chẳng biết làm gì. Nghe nói mày thành công, tao mừng cho mày. Có người
nói mày là tay kiếm vô địch, nhưng ở đây người ta cho mày là thằng hèn.
Giỏi hay hèn, tao cóc cần, miễn là mày làm cho người ta nói tới là tao
sướng. Mày đã có danh, còn tao chỉ thụt lùi trong vũng bùn nhơ nhớp. Tao
chẳng muốn gặp mày đâu, xấu hổ lắm. Nhưng đời còn dài, mày ạ. Sau này
ai biết ai ! Còn mày còn tao. Chúc mày mạnh khỏe”.
Góc thư còn mấy câu tái bút, dặn dò:
“Bảo trọng lấy thân, đừng chết uổng. Thành danh thì phải sống để làm
gương cho tao. Sẽ có dịp gặp mày kể nhiều chuyện”.
Musashi đọc xong thư, cuốn lại, lòng buồn man mác.
- Jotaro ! Con có hỏi ông ấy ở đâu không ?
- Không.
- Ở quán có ai biết ông ấy là ai không ?
- Chắc không ai biết.
- Ông ấy đến quán uống rượu thường không ?
- Không. Lần đầu con thấy.
Musashi tự nhủ nếu biết địa chỉ của Matahachi, có lẽ hắn sẽ đến thăm.
Hắn muốn an ủi, khích lệ người bạn cũ, đưa bạn trở về con đường lành
mạnh, nếu không bạn hắn dám phẫn chí tự hủy hoại cuộc đời lắm ! Hắn
muốn dẫn Matahachi về làng gặp mẹ để đánh tan những hiểu lầm của cụ
Osugi đối với hắn.
Hai thầy trò yên lặng bước trên con đường núi gập ghềnh dẫn đến thị trấn
Daigo, chẳng bao lâu đã thấy ngã tư đầu thị trấn hiện ra trước mặt. Musashi
tạt vào ven rừng ngồi nghỉ. Hắn quay nói với đồ đệ:
- Jotaro ! Ta muốn nhờ con một việc.
- Dạ.
- Con mang cho ta bức thư.
- Mang đi đâu vậy thầy ?
- Đi Kyoto.
- Trở lại à ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.