MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 197

- Chắc lại mấy tên Ronin đó chứ gì ! Chẳng có việc gì làm, chúng tụ nhau
lại sát phạt.
- Họ kiếm ăn bằng nghề đó à ?
- Vậy còn khá. Có đứa đi cướp đường, cướp chợ, bắt cóc trẻ con đòi tiền
chuộc, chẳng chuyện gì tệ hại đến đâu mà chúng không làm !
- Sao quan quân không bắt ?
- Bắt không xuể. Lính tuần thì ít mà chúng thì đông, nhiều đứa võ nghệ khá
lắm, lính cũng nể.
Jotaro đỏ mặt chen vào:
- Này ông kia ! Sao ông vơ đũa cả nắm vậy ? Ronin cũng có người tốt kẻ
xấu chứ ! Thầy tôi là một Ronin đấy !
- Vậy hả ? Chả trách mày bênh thầy mày !
- Thầy tôi không phục vụ ai nhưng là một kiếm khách có danh dự.
- Thầy mày thuộc môn phái gì ?
- Không biết.
- Thằng này lạ ! Đồ đệ mà không biết tông môn.
Rồi quay sang Shoda, gã giữ ngựa tiếp:
- Bây giờ ai cũng tự cho mình là kiếm sĩ. Khách quan cứ đi trên đường này
một lúc là thấy hàng chục kẻ mang kiếm nghênh ngang, chẳng hiểu có tài
cán gì không nhưng cũng làm nhiều người e ngại !
Gã liếc nhìn Jotaro:
- Đến như cái thằng bé này cũng vậy. Trông có khác gì con rận vác cái tăm !
Họ cứ tưởng đeo gươm là trở thành kiếm sĩ, có biết đâu không bỏ thây dọc
đường thì cũng chết đói.
Nghe giọng khinh mạn của gã mã phu, Jotaro tức đỏ mặt. Nhưng nghĩ đến
chuyện bị tên đánh xe ném xuống đất, nó yên lặng quay đi không phản ứng.
Toán người ngựa đi theo đường chính đến tận bến đò sông Kizu. Tới bến,
Shoda bảo Jotaro:
- Bé con ! Chúng ta chia tay nhau ở đây. Chiều rồi, chẳng bao lâu nữa mặt
trời lặn.
Mày nên để ý đừng làm mất ống thư, và cũng đừng la cà dọc đường.
Jotaro ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.