MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 208

- Hắn chết rồi.
Lời vị lão tăng không khác gì cơn gió lạnh tạt vào mặt Musashi. Hắn nhắc
lại:
- Chết rồi ?
Và lẩm bẩm “mô Phật” rồi cúi đầu đọc một lời cầu nguyện ngắn cho người
quá vãng. Hắn thấy lòng buồn khôn tả.
- Thí chủ !
- Thưa lão tiền bối ?
- Thí chủ tên là Miyamoto Musashi ?
- Dạ phải.
- Thí chủ học võ công môn phái nào ?
- Kẻ hậu bối không có sư phụ theo nghĩa thông thường như mọi người hiểu.
Trước đây, lúc còn nhỏ, gia phụ chỉ cho một vài miếng côn quyền, sau đó
nhờ có duyên may mắn, hậu bối có được đọc sách rồi cứ theo sách mà
luyện kiếm giữa cảnh núi cao sông rộng. Vì vậy có thể nói võ công của hậu
bối đã được đào luyện trong thiên nhiên.
Vị lão tăng trầm ngâm một lúc rồi gật gù:
- Có lẽ thí chủ đã đi đúng đường. Công lực dồi dào quá !
Cho đó là một lời khen, Musashi sượng sùng đỏ mặt:
- Lão tiền bối quá khen ! Kẻ hậu bối còn phải học nhiều !
- Không ! Không ! Ý bần tăng không phải vậy mà chỉ muốn nói công lực thí
chủ quá mạnh, cần kiềm chế bớt. Cường bất khiển tất nhược.
Musashi ngạc nhiên, nhướng mắt nhìn lão tăng.
- Thí chủ còn nhớ lúc gặp bần tăng ở vườn rau sáng nay không ?
- Dạ nhớ.
- Trông thấy bần tăng, thí chủ nhảy vội sang bên để tránh ?
- Đúng vậy.
- Tại sao thí chủ làm thế ?
- Hậu bối cũng không rõ. Bấy giờ, cảm thấy có một sức mạnh vô hình đe
dọa, hậu bối đã phản ứng tự nhiên. Có lẽ vì tự vệ, cũng như người tránh một
thế kiếm ...
Lão tăng mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.