MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 220

theo nó chạy quanh phòng.
- Phu nhân cho cháu ! Bây giờ phu nhân còn dùng cái này làm gì ?
Musashi bối rối vì cử chỉ của tên đồ đệ, quát:
- Jotaro !
Rồi giơ tay định túm lấy nó. Jotaro nhanh nhẹn luồn qua tay sư phụ, chạy
xuống lầu. Nữ lang đuổi theo, tuy không tỏ vẻ gì phật ý, nhưng rõ ràng
không muốn để mất chiếc mặt nạ.
Musashi thu dọn xong, ngồi trên bực gỗ định đợi tên tiểu đồ về sẽ trách
mắng. Bỗng Jotaro ở đâu chạy ra “òa” một tiếng. Hắn giật bắn mình đứng
phắt dậy.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn phòng, thằng bé trông như con quỷ,
mép nhếch lên, tóc buông dài xõa ra sau gáy. Thì ra nó đeo cái mặt nạ dữ
tợn và sinh động đến nỗi Musashi không ngăn nổi hồi hộp.
- Jotaro ! Sao chưa trả lại cho bà chủ ?
- Bà chủ cho con rồi mà !
- Nói bậy ! Cho lúc nào ?
- Mới đây, ở ngoài vườn. Con đã trả cho bà, nhưng bà nghĩ lại, lại cho con.
Bà bảo nếu con thích thì cứ giữ, nhưng phải giữ cẩn thận. Con đã hứa với
bà rồi !
- Thật cái thằng này ! Ta chẳng biết phải xử trí ra sao nữa !
Musashi chưa giúp được nữ lang điều gì mà đã nhận áo, nay học trò lại lấy
chiếc mặt nạ mà bà ưa thích. Hắn ngượng, muốn trả ơn nhưng thấy bà
chẳng cần tiền, món tiền nhỏ của hắn chỉ tổ mua cười, mà trong hành trang
hắn chẳng có vật gì đáng giá.
Hắn xuống lầu gặp bà chủ, ngượng ngùng xin lỗi về hành động vô lễ của
học trò và cầm chiếc mặt nạ hoàn lại. Nhưng nữ lang cười, nói:
- Không ! Qúy khách chẳng nên quản ngại. Nghĩ cho cùng, thiếp chẳng
dùng nó làm gì mà thằng bé có vẻ thích lắm. Cái đẹp nhất và đẹp mãi là cái
đẹp mình dành cho người khác thưởng ngoạn, có phải không quý khách ?
Musashi cảm động cúi xuống buộc lại quai dép.
Từ giã căn nhà trọ, mới đi được vài bước, hai thầy trò thấy vợ người chủ
quán bán bánh bao hớt hải chạy đến:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.