MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 219

Góa phụ mở hộp lấy ra một chiếc kimono lụa và một áo khoác ngoài bằng
gấm, nét vẽ đơn sơ nhưng trang nhã. Musashi ngạc nhiên trố mắt nhìn
không hiểu.
- Những món này là của tiên phu, trong nhà còn nhiều lắm. Thiếp đã sửa lại
cho vừa, nếu quý khách không nhận, thiếp cũng chẳng biết làm gì. Để vô
dụng uổng lắm.
Trước sự thành tâm của thiếu phụ, Musashi không tiện từ chối, đành cảm ơn
và líu ríu vâng lời như đứa trẻ khi mẹ bảo thử áo. Nữ lang vòng ra phía sau,
cầm áo cho hắn xỏ tay. Hắn bẽn lẽn, mặt đỏ rừ.
- Khéo như in, vừa lắm rồi !
Jotaro đứng bên, hai tay chắp sau lưng, ngắm nghía:
- Thế còn cháu, phu nhân cho cháu cái gì ?
Nữ lang cười vui vẻ:
- Cháu đi theo sư phụ tài ba này, đẹp trai này, còn đòi gì nữa ?
Nó dỗi:
- Áo cũ mèm, đẹp nỗi gì ?
- Thế cháu muốn thứ gì ?
Jotaro chạy ngay ra hành lang, gỡ chiếc mặt nạ tuồng Nô treo trên vách rồi
nói:
- Cháu muốn cái này !
Jotaro đã để ý chiếc mặt nạ ngay từ sáng sớm, thích lắm. Nó cầm chiếc mặt
nạ trong tay, áp vào má để thấy cảm giác mát rượi của thớ gỗ. Musashi ngạc
nhiên vì trình độ thẩm mỹ của thằng bé. Hắn cũng đã để ý đến chiếc mặt nạ
ngay từ khi mới đến trọ, khen công trình điêu khắc của người làm ra nó tinh
vi và sống động. Mặt nạ không biết làm từ thời nào nhưng chắc là xưa và đã
được dùng nhiều trong những màn vũ long trọng. Không giống như những
chiếc khác sơn vẽ lòe loẹt, mặt nạ này để mộc, có những nét thanh nhã của
gương mặt một thiếu nữ nhan sắc. Duy một điều mép bên trái nhếch cao lên
phô hàm răng trông dễ sợ với những sợi tóc thưa rủ xuống dài và đỏ quạch.
Không phải mặt một người thường mà là mặt của một thiếu nữ điên dại.
- Không được ! Cái đó không được đâu !
Nhưng Jotaro đã đeo mặt nạ lên đầu, tránh né bà chủ vừa cười vừa đuổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.