MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 217

chất. Có thể vậy lắm. Vị sư già không biết đã nhận thức được như thế hay
chỉ đoán mò ...
Musashi nhức đầu không nghĩ nữa. Để tự trấn an, hắn cho rằng sự hiểu biết
thuần túy sách vở chẳng ích lợi gì. Đối với một kiếm sĩ, chậm một nhịp có
thể mất mạng. Nếu gặp đối thủ ngang tài thì liệu vị lão tăng kia còn sống
nổi không, nếu chỉ trong một thoáng, không chớp mắt ?
Bước chân vội vã lên thang gác làm hắn tỉnh mộng. Nữ tỳ vào phòng, theo
sau là Jotaro. Da Jotaro vốn đen, bấy giờ trông càng sậm lại vì nắng gió và
bùn đất, tóc phủ đầy bụi như rắc một lượt phấn trắng. Musashi mừng rỡ
đứng lên giơ hai tay đón tên học trò nhỏ. Jotaro ngồi bệt xuống sàn thở dốc:
- Mệt quá !
- Con tìm ta có dễ không ?
- Dễ gì ! Con muốn bỏ cuộc luôn, chỗ nào cũng xông vào mà không thấy.
Sao thầy lại ở đây ?
- Vậy con không hỏi đền Hozoin à ?
- Có chứ, nhưng họ không biết thầy là ai.
- Vậy hả ?
Mắt Musashi khép nhỏ lại:
- Ta đã nói rõ nhờ họ chỉ con đến khu này mà ! Nhưng thôi, gặp được con là
mừng rồi. Đói không ?
Jotaro không trả lời, tháo ống quyển trên cổ đưa Musashi:
- Đây là thư Yoshioka phúc đáp. Con không tìm được ông Matahachi nhưng
đã nhờ người nhắn tin cho ông ấy biết.
- Vậy tốt. Bây giờ đi tắm rồi xuống nhà ăn cơm.
Musashi mở thư đọc. Seijuro nhận lời thách đấu, sẵn sàng gặp hắn vào mùa
xuân năm sau, nếu không đến thì hắn bị coi như hèn nhát và phái Yoshioka
sẽ yết cáo thị khắp nơi thông báo chuyện đó để giang hồ biết. Nét chữ xiêu
vẹo, lời thư huênh hoang, tuồng như không phải do chính chưởng môn phái
Yoshioka viết.
Đọc thư xong, Musashi châm lửa đốt. Tàn tro bay cao lập lờ trên không như
những cánh bướm đen rồi chậm rãi rơi xuống sàn. Hắn lơ đãng nhìn tàn tro,
lòng buồn vời vợi. Sang năm, cuộc gặp gỡ xảy ra hiển nhiên không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.