MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 276

Tiếng gào của nàng to quá, những âm sau lạc hẳn đi lẫn với tiếng gió. Otsu
không ngăn nổi xúc động, ngã ngồi xuống cỏ, hai tay ôm mặt. Nàng khóc
nức nở.
Jotaro chạy đến bên.
- Jotaro ! Gọi sư phụ đi Jotaro ! Gọi đi !
Nhưng Jotaro không gọi. Nó kinh hãi nhìn Otsu. Nét mặt này nó đã nhìn
thấy ở đâu ... Đôi mắt lạc thần, da trắng bệch như sáp ... Đúng rồi ! Nét mặt
của chiếc mặt nạ tuồng Nô, nét mặt của người thiếu nữ điên dại. Chỉ thiếu
có đôi mép nhếch cao, còn các điểm khác giống như tạc. Jotaro sợ quá, giật
lùi, miệng há hốc.
Otsu nói với nó qua nước mắt:
- Gọi đi Jotaro ! Không gọi, sư phụ em không về nữa, em sẽ ở với ai ?
Bấy giờ Jotaro mới hoàn hồn. Nó bắc loa tay, lấy hết sức gọi lớn:
- Sư phụ ! Sư phụ Miyamoto Mu ... sa..shi ... !
Sau mỗi lần gọi, tiếng vọng từ núi xa vang lại như nhại và chế giễu nó cùng
Otsu.
Trời xanh thăm thẳm trên cao, vài cụm mây trôi hờ hững.
Jotaro đứng trên đồi nhìn xuống con đường đất đỏ vắng hoe ẩn hiện dưới
những gốc tre già, lòng buồn vời vợi. Nó vẫn không hiểu tại sao thầy nó lại
bỏ đi không nói gì với nó.
Otsu dựa đầu vào một thân cây phong, mặc cho nước mắt trào ra đầy má.
Hai tấm lòng cô đơn dưới bầu trời yên lặng, những con người lạc lõng bị
ruồng rẫy, bỏ rơi như những đứa trẻ mồ côi không ai đón nhận. Jotaro thấy
cay cay ở mắt. Nó đến bên Otsu, nắm áo nàng, an ủi:
- Thôi, chị chẳng nên buồn phiền. Chị và em đi tìm, thế nào cũng gặp.
Otsu mỉm cười héo hắt:
- Cảm ơn em.
Rồi nước mắt lại tuôn ra như suối. Nàng không thể tưởng tượng được mối
tình của nàng đối với Musashi đằm thắm là thế mà chàng chẳng hề để cho
nàng gặp mặt được một chút sau bao nhiêu năm mong nhớ; kể từ cái ngày
chàng bỏ đi trên cầu Hanada. Nàng đã thề không làm phiền Musashi, không
can thiệp gì vào sự nghiệp của chàng, sao chàng vẫn tìm cách lẩn tránh ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.