MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 413

- Tiểu đệ còn trẻ, để khi nào lập gia đình, sống vào khuôn phép cũng còn
kịp chán.
Nhìn Seijuro cau có, buồn rầu ngồi trên tảng đá, Kojiro đến bên vồn vã:
- Đại huynh trong người không được khỏe chăng ?
- Không, tại hạ vẫn bình thường.
Một lát lại nói:
- Dạo này ta với thiếu hạ làm điều đó thật lầm.
- Điều gì ?
- Đi săn. Cứ rong chơi mãi chẳng luyện tập, ngày nguyên tiêu gần đến rồi,
sao đủ sức địch với hắn !
Kojiro cười để lộ hàm răng trắng bóng:
- Không sao. Theo ý đệ, ta chẳng nên lo lắng vô ích.
- Nhưng thiếu hạ phải biết hắn là tay ghê gớm, chẳng nên khinh thường.
Binh pháp có nói không bao giờ được khinh địch. Trước khi tranh đua, phải
chuẩn bị và tập luyện kỹ càng.
- Đệ biết chứ. Nhưng bây giờ trễ rồi. Cách tốt nhất là giữ cho lòng bình thản
thoải mái. Thắng địch tùy thuộc nhiều yếu tố ...
Tuy nói thế, nhưng trong thâm tâm Kojiro coi thường Seijuro lắm. Hắn cho
Seijuro hẹp hòi, không biết nhìn xa trông rộng và thiếu những dự phóng
tương lai.
Tài năng lại kém cỏi, mấy lần thử so gươm với Seijuro, hắn lấy làm lạ một
người như vậy mà giữ chức chưởng môn một môn phái danh tiếng. Chả
trách gì Yoshioka càng ngày càng lụn bại.
Theo ý riêng hắn, có lẽ em Seijuro là Denshichiro nhiều khả năng hơn,
nhưng nghe nói Denshichiro rượu chè be bét, lại vô trách nhiệm, việc gì
cũng phó mặc ông anh nên chưa chắc Denshichiro bảo vệ được gia phong.
Vả có muốn tìm cũng khó. Hạc nội mây ngàn, biết tung tích hắn đâu mà tìm
về cho kịp.
Kojiro lắc đầu, thương hại Seijuro và cả phái Yoshioka. Nếu chưởng môn
nhân Yoshioka đọc được những điều Kojiro đang nghĩ, chắc hắn mất tinh
thần lắm.
Có tiếng chó sủa dữ dội đằng xa. Kojiro nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.