MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 444

- Thế sao bà lại đuổi cô Otsu cháu ?
Thấy thái độ thằng bé đổi khác, bản tính quỷ quyệt của cụ Osugi nổi dậy.
“Phải dùng mưu mới được”, bà tự nhủ. “Đối với thằng Takezo có lẽ nó
chẳng tin ta đâu, nhưng con Otsu và thằng nhỏ này, chắc lừa không khó.
Mình cứ vui vẻ tử tế dụ chúng vào tròng, sau làm thịt mấy chốc !”. Nghĩ
đoạn, bà làm bộ tươi cười:
- Ờ ! Tại ta bảo nó không nghe. Nhưng mẹ nào chả thương con, ta muốn gọi
nó về, để nó lang bạt tội nghiệp.
- ...
- Thế còn cháu ! Sao cháu biết Otsu ? Cháu con cái nhà ai ?
Jotaro thấy bà lão vui vẻ, lại ngồi xuống bên gốc cây nói năng hòa nhã,
cũng nhẹ nhàng đáp lại:
- Tên cháu là Jotaro. Cháu không có nhà, gặp cô Otsu cùng đi tìm sư phụ.
- Ồ ! Vậy ư ? Cháu ngoan quá. Cháu lên mấy rồi ?
- Thưa mười hai.
- Ta muốn nhờ cháu một việc, cháu làm giúp ta được không ?
Jotaro phân vân. cụ Osugi kéo tay áo chấm nước mắt rồi nói giọng buồn bã:
- Otsu là con dâu ta đấy. Từ ngày nó bỏ đi, ta thương nhớ lắm, mấy lần bảo
nó về mà nó chẳng nghe.
Cụ Osugi sụt sịt:
- Ta nhờ cháu đến bảo Otsu lại đây ta nói chuyện !
Jotaro mủi lòng. Bà này chắc nói thật. Nếu cô Otsu không muốn về thì trở
lại nói chuyện với bà lão một lúc cũng chẳng hề gì. Bèn nói:
- Thật hả bà. Thế để cháu đi gọi !
Cụ Osugi vui vẻ gật đầu, nhìn Jotaro chạy đi, cười thầm trong bụng.
Lát sau, Jotaro dắt Otsu trở lại. Tuy còn nghi hoặc, nhưng nghe lời Jotaro,
Otsu thấy đây cũng là dịp tốt để nói cho cụ Osugi biết hết mọi sự, hầu đánh
tan những hiểu lầm từ trước.
Bà già cười hí hí:
- Otsu đấy à ? Sao gặp ta con lại chạy ?
Otsu phủ phục xuống đất:
- Bà tha lỗi cho con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.