MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 456

- Ngươi là gì của ta mà có quyền cấm ?
- Câm mồm ! Về ngay nhà trọ đường Quan Ngoại chờ ta ở đấy !
- Không về ! Ta muốn gặp Miyamoto Musashi, ngươi đừng tìm cách ngăn
cản, vô ích!
Kojiro khó chịu. Càng bảo, Akemi càng bướng mà người hiếu kỳ, thấy to
tiếng xúm lại mỗi lúc một đông. Hắn đấu dịu:
- Thôi được. Tùy nàng muốn làm gì thì làm. Để ta đến nghe tin tức Seijuro
xem sao.
Đồ chúng Yoshioka với Ueda quây xung quanh Miike Jurozaemon mới
nghe được vài câu đã mặt cắt không còn hột máu, rầm rập kéo nhau chạy về
hướng bắc như đàn mãnh thú trốn lửa cháy rừng. Kojiro cũng đi theo. Hắn
đoán sơ sơ chắc Seijuro trúng thương nặng, nhưng không hiểu Miyamoto
Musashi thế nào. Dù sao, Seijuro cũng là chưởng môn nhân một phái, tất
phải thi triển một vài chiêu kiếm. Hai cọp đánh nhau, cọp này thương tích
nặng thì cọp kia cũng chẳng vẹn toàn. Cứ đến xem sao, tùy cơ ứng biến,
nếu diệt được cả hai thì càng tốt. Nghĩ đến đây, Kojiro khoan khoái, cười
thầm trong bụng.
Ueda và bọn thuộc hạ chạy chừng một quãng khá xa đến ven bờ giếng cạn.
Cỏ cháy vàng loang lổ bao quanh, loạn thạch đủ cỡ đủ màu, ngổn ngang
xếp thành vô số hình cổ quái. Tới chân một đồng đất nổi lên như cái gò, cỏ
gianh cao tới vai, Miike Jurozaemon vạch cỏ cúi xuống gọi:
- Tiểu chủ !
Đồ đệ Yoshioka kẻ trước người sau cũng vừa tới. Nhìn Seijuro nằm dài
thiêm thiếp, mặt gục trên đám cỏ khô, chúng vừa kinh ngạc vừa đau lòng.
Seijuro mặc kimono hoa xanh, tay áo xắn cao buộc bằng hai sợi dây da màu
nâu thẫm, đầu quấn giải lụa trắng viết hai chữ “Yoshioka”. Hắn như bất
tỉnh, không còn cử động gì, hơi thở thoi thóp. Trên đầu cũng như ngực áo
không có vết máu, nhưng sắc mặt Seijuro trắng bệch, môi tái nhợt mang vẻ
đau đớn vô hạn.
- Còn thở mà !
Một người để tay lên mũi Seijuro, hơi thở nhẹ như tơ, không đủ làm rung
động sợi chỉ mảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.