MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 457

- Còn, nhưng yếu lắm.
- Đỡ tiểu chủ ngồi dậy !
Miike Jurozaemon quỳ xuống cùng với một tên đồ đệ nhấc tay Seijuro lên
định quàng vào vai mình thì Seijuro choàng mở mắt. Mắt hắn lạc thần, da
mặt co rúm lại, mồ hôi ra lấm tấm trên trán.
- Ôi chao, đau !
Hắn chừng muốn kêu to, nhưng người ngoài nghe tiếng hắn như tiếng dế.
Đôi con ngươi lờ đờ nhìn phía trước. Hai giọt nước mắt hiện ra lăn dài trên
má. Seijuro rướn người lên, đầu ngoẹo sang bên rồi im lặng, bất động. Hắn
đã hôn mê mất rồi !
- Phải kiếm cái gì làm cáng khiêng tiểu chủ về. Ngươi chạy đi mời y sư
ngay, nói tiểu chủ bị nội thương nguy kịch lắm.
Ueda vừa ra lệnh vừa cởi áo đắp lên mình người chưởng môn thất thế. Đồ
chúng hối hả chạy đi chặt cành cây, Ueda cạy miệng Seijuro bỏ vào mấy
viên chỉ thống đơn rồi quỳ bên cạnh nghe động tĩnh.
Một lúc sau, sắc mặt Seijuro đã bớt nhợt nhạt, bắp thịt bên mép giật liên
hồi.
Ueda thở dài như vừa trút được gánh lặng:
- Tiểu chủ ! Tiểu chủ có nhận ra đệ không ?
Seijuro từ từ mở mắt. Hắn khẽ chớp hai hàng mi như nhận biết người vừa
gọi rồi nhắm mắt lại.
Cáng được mang đến, làm bằng hai cành phong xỏ vào tay chiếc kimono
bằng vải dày của một tên đệ tử. Mọi người xúm lại nhấc Seijuro để lên
cáng, cánh tay phải hắn lủng lẳng tựa một vật thừa sắp rời khỏi thân thể.
Seijuro cau mặt nghiến răng không kêu la nhưng ai cũng thấy rõ hắn đang
cố vật lộn với sự đau đớn. Mồ hôi ở chân tóc và trên mép chảy rỏ giọt,
Ueda phải dùng khăn thấm bớt. Nhiều người quay mặt đi không dám nhìn
cảnh ấy, vì nó thương tâm quá và sợ xúc phạm đến vị tiểu chủ họ hằng kính
trọng.
Bốn người khiêng chiếc cáng bước đi, theo sau là đồ chúng Yoshioka lặng
lẽ và buồn thảm như một đám tang.
Nhờ mấy viên thuốc, Seijuro đã tỉnh đôi chút. Hắn rên khe khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.