MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 459

- Rồi sao nữa ?
- Lúc Miyamoto Musashi đột xuất, hắn hơi mỉm cười. Đệ tử trông rõ lắm
tuy lúc bấy giờ sương chưa tan hẳn. Hai bên cúi chào nhau, không ai nói
một lời. Bỗng có tiếng thét, thanh kiếm của tiểu chủ bắn tung lên, tiểu chủ
ngã chúi xuống cỏ, còn Miyamoto Musashi nhảy lùi lại, đứng trên một
phiến đá trong đám loạn thạch, tóc dựng đứng.
- Sao lúc bấy giờ ngươi không nhảy vào đỡ tiểu chủ ?
- Dạ, vì nhanh quá. Vụt một cái, không đầy nháy mắt. Sau đó, tên kia nhìn
đệ tử, mắt hắn đỏ như rực lửa, đệ tử sợ quá. Quay lại, không thấy hắn đâu
nữa !
Miike Jurozaemon kể xong như trút được gánh nặng. Ueda mắt đăm đăm
nhìn về phía xa, vẻ tư lự. Chòm râu lão lốm đốm bạc, gió thổi dạt quấn cả
vào mang tai.
Kojiro đứng bên Akemi dưới gốc thông già, nhìn bọn đệ tử Yoshioka
khiêng chủ soái đi qua. Một niềm trắc ẩn hiển lên thay cho nụ cười khinh
mạn trên môi hắn, nhưng nghe tiếng rên rỉ của Seijuro, hắn cau mặt.
Hắn bước đến bên cáng. Đồ đệ Yoshioka khựng lại thủ thế. Kojiro tới gần
khẽ gọi:
- Yoshioka đại huynh !
Seijuro nhọc mệt hé mắt. Nhìn thấy Kojiro, hắn nở nụ cười héo hắt:
- Trễ mất rồi !
Kojiro trông bàn tay phải xám ngoẹt của chưởng môn nhân phái Yoshioka,
lắc đầu:
- Gẫy xương bả vai. Thế là cánh tay này bị phế bỏ ...Đại huynh chẳng nên
nằm, máu dồn lên óc không tốt.
- Ối chao ! Đau ! Giá ai cắt cánh tay này hộ ta ...
- Trước sau gì thì cánh tay này cũng phải bỏ. Nếu tâm phế không bị chấn
động tất còn cứu vãn được. Đại huynh còn cánh tay trái, thiết nghĩ nên bảo
tồn lấy tính mệnh và giữ vững hào khí. Khi bình phục sẽ tìm cách rửa hận.
Seijuro chớp chớp mắt, ra vẻ đồng ý.
- Bây giờ đừng để tâm đến nỗi đau vật chất nữa ...
Seijuro cau mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.