MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 469

tận thiện, tận mỹ !”.
Miyamoto Musashi ngồi yên quỳ gối, hai tay để lên đùi, trịnh trọng ngắm
bà lão bưng trà và xếp bánh ra đãi khách. Ở giữa chốn hoang vu, những
chiếc bánh mướt xanh như ngọc thạch trên tấm lá màu nõn chuối đã được
cắt vuông vắn để trong cái khay sơn then, trông sao mà ngon mắt thế ! Hắn
tưởng mình đang ngồi trong trà thất của một đại gia mà chủ nhân, tuy ưa
thích cảnh thiên nhiên nhưng vẫn còn lưu luyến với những nghi lễ của trà
đạo. Hắn đâm ngại.
Nhìn Koetsu và bà thân mẫu uống trà, đĩnh đạt, thư thả, hắn lúng túng:
- Vãn bối sinh trưởng nơi cô lâu, không rõ lề lối uống trà ở kinh đô, chẳng
biết phải làm thế nào ?
Bà cụ cười mà nói:
- Già này thật mến cái tính ngay thẳng của tráng sĩ ! Thì có gì quan trọng
đâu !
Nghệ thuật uống trà chẳng bí mật hay phiền toái gì. Tráng sĩ sinh trưởng ở
nhà quê thì cứ uống như người nhà quê ...
- Lão bá nói như vậy, ra uống trà dễ lắm sao ?
- Dĩ nhiên ! Chân lịch sự phát xuất tự trong lòng. Nếu ta quá chú trọng đến
cái vỏ bề ngoài thì mất thú đi. Muốn tận hưởng hương vị của trà, cứ để cho
lòng ta thoải mái tự nhiên. Cũng như khi sử kiếm, tráng sĩ đâu có giữ cho
thân mình quá gò bó. Làm thế, sự hòa hợp giữa kiếm và người không còn
nữa, phải vậy không tráng sĩ ?
- Dạ thưa phải.
Bà già lại cười, tiếng trong như thủy tinh:
- Ấy đấy ! Già này lại lộng ngôn rồi. Tráng sĩ tha lỗi, đáng lẽ ta chẳng nên
bàn về cách sử kiếm là một môn ta chẳng biết gì cả ...
- Nhưng Miyamoto Musashi đã cúi đầu, hai tay nâng bát trà lên:
- Vãn bối xin thất lễ.
Vị trà đắng ngắt. Dù có lịch sự đến đâu, hắn cũng không thể cho là ngon
được.
Không hiểu tại sao bao nhiêu người đua nhau ca tụng cái hương vị mà họ
gọi là thanh lương ấy. Chắc trong cách pha trà, uống trà phải có những điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.