MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 533

không được mà phải có thiên phú. Nét vẽ Tống Lương Khải sinh động vô
cùng mà ý tưởng thâm trầm, dùng kỹ thuật không, không đạt được.
Miyamoto Musashi xem lại bức tranh. Trên tranh vẽ một con sóc trầm
ngâm nhìn hai trái hạt dẻ, một trái còn nguyên vỏ, một trái vỏ đã nứt đôi để
hở nhân bên trong. Con sóc dáng sợ hãi, phân vân. Nỗi băn khoăn của nó lộ
trên đôi mắt đen nhánh, đôi chân trước chụm vào nhau và cái đuôi dựng
ngược. Bộ lông mềm gió tạt sang bên. Tất cả những ý đó được thể hiện
bằng vài nét thủy mặc đơn sơ, thoạt trông thì ngây ngô, nhưng càng nhìn
càng linh hoạt và buộc người xem phải suy nghĩ về ý nghĩa tác giả muốn
phô diễn.
Miyamoto Musashi gật gù:
- Tiền bối nói rất phải !
Hôm sau, Koetsu vào thư phòng, lại bắt gặp hắn đang ngồi trước bức tranh
ấy. Ông cười:
- Vẫn còn mê bức tranh của Tống Lương Khải ? Có vẻ tráng sĩ thích họa
phẩm này lắm ? Vậy lão phu xin tặng đấy, khi nào đi thì cuốn lại mang
theo.
Miyamoto Musashi phản đối:
- Tiền bối nói đùa. Đây là một tác phẩm vô giá, không chừng là vật gia bảo,
tại hạ đâu dám vô lễ thế.
Nhưng Koetsu nghiêm trang:
- Lão phu nói thật. Tráng sĩ thích thì cứ lấy. Thực ra lão phu còn nhiều tranh
khác.
Tranh phải để cho người thích thưởng ngoạn nó sở hữu mới đúng. Lão phu
chắc họa sĩ khi vẽ tranh này cũng muốn thế.
- Vậy tại hạ lại càng không nên lấy - Hắn cười - thích thì có thích nhưng thì
giờ đâu mà ngắm và treo ở đâu mà ngắm ? Tại hạ chỉ là một lãng tử nay đây
mai đó, chẳng biết đâu là định sở, đến thân này còn không chắc bảo toàn
được thì một họa phẩm quý giá như tranh kia mang đi càng thêm bận !
Koetsu thở dài ảo não:
- Có lẽ tráng sĩ chẳng muốn điều gì hệ lụy. Ở tuổi tráng sĩ, chắc cũng chẳng
muốn có nhà làm gì, nhưng theo ý lão phu, ai cũng nên có một chỗ ở riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.