MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 554

Từ xa, một bóng đen rảo bước đi đến, nhanh như chạy.
Denshichiro vội vàng phóng chân đá tuyết, dập cho lửa tắt rồi rút vào ẩn
dưới một tàn thông. Tiếng bóng đen chạy đến nói trong hơi thở hổn hển:
- Thiếu gia ! Nó sắp tới rồi !
- Yoichibei ! Ngươi thấy nó ở đâu ?
- Đệ mai phục gần chùa, rõ ràng thấy nó bước lên tam cấp. Nó đi một mình,
nhưng có vẻ phòng bị kỹ, vừa đi vừa ngoái cổ trông tứ phía, lại tránh những
bụi cây rậm.
Thiếu gia sẵn sàng chưa ?
- Rồi ! Để mặc ta. Ngươi tìm chỗ ẩn đi !
- Anh em đâu cả ?
- Họ tản ra quanh đây thôi. Ngươi cũng thế, dừng đứng lớ ngớ ở đó, vướng
chân vướng cẳng ta, vô ích.
Yoichibei trở gót. Y làm bộ nghe lệnh, nhưng thực ra thừa lúc Denshichiro
quay đi, lẩn ngay xuống sân ngôi cổ tự nấp ở đấy. Y đã có chủ ý. Ở đó y có
thể nhìn rõ cuộc đấu và khi cần, tập kích địch thủ nếu có dịp. Đêm khuya
vắng vẻ như thế này, ngoài anh em Yoshioka ra còn ai biết ?
Thu hình dưới sàn gỗ, trong bóng tối ẩm thấp. Yoichibei cảm thấy lạnh thấu
xương. Mồ hôi trong lần áo lót bốc hơi, lấy bớt đi nhiệt độ, y càng lạnh,
răng đánh vào nhau lập cập. Yoichibei mong đó chỉ là cái lạnh bên ngoài
chứ không phải vì sợ.
Đến sân sau chùa, Denshichiro đứng lại sửa dây da buộc cổ tay, rồi gác
chân lên rễ một gốc cây đổ, đợi. Mắt gã dán vào hàng cột lớn dọc theo hành
lang Kim Các Tự.
Trong chùa vắng lặng. Thỉnh thoảng mới có tiếng băng nhũ rơi trên mái
xuống đánh bộp một cái.
Denshichiro sốt ruột, đổi thế đứng rồi đi đi lại lại, vết chân hằn sâu trên
tuyết, vẻ bực bội. Sự chờ đợi làm gã khó chịu, nhất là bây giờ hơi rượu đã
tan hết. Gió lạnh thổi vào mặt gã, nhôn nhốt như kim châm. Yoichibei cũng
sốt ruột không kém. Y nhẩy từ chỗ nấp ra. Denshichiro giật mình rút gươm:
- Ai ?
- Tiểu đệ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.