MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 560

gì. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Phải thế
không, ái nương ?
Nàng Sumigiku mỉm cười. Những cảnh này nàng đã chứng kiến nhiều lần.
Khách đến đây giải trí, mặc sức say sưa vì ở đa số, cơn say của họ vô hại.
Quan niệm chung, rượu cũng là một thứ giải trí tao nhã, miễn người uống
vẫn giữ được vẻ phong lưu, đĩnh đạt.
Haiya Shoyu là nhà buôn, nhưng có máu nghệ sĩ, ưa đùa cợt. Ông biết hài
hóa những tật xấu của mình thành ra dễ gây hảo cảm. Rồi vì dư dả tiền bạc,
mua chuộc kết thân với giới quyền quý, nên được kính nể chẳng khác gì các
bậc vương tôn khác.
Nhưng đêm nay ông không hài lòng vì không được Yoshino Dayu chiếu cố,
mặc dầu đã cho người ân cần mời mọc. Điều ấy làm Haiya Shoyu cảm thấy
như bị cự tuyệt.
Ông buồn rầu bảo người kỹ nữ:
- Sao vắng vẻ thế này ? Họ đi đâu cả ?
Sumigiku không đáp, kéo tấm chăn mỏng choàng lên vai ông, ân cần
khuyên giải:
- Khuya rồi, tiên sinh đi nghỉ, bận tâm làm gì ?
Nhưng ông không nghe, gạt tay nàng ra, gượng đứng dậy lảo đảo một lúc
mới vịn được vào vách.
- Tiên sinh định đi đâu ?
- Ta đến phòng Cô lãnh đại gia.
Qua dãy hàng lang đèn sáng lờ mờ, Sumigiku dìu ông đến trước một gian
đại sảnh, rồi gõ cửa. Tiếng đàn ca, sênh phách bên trong ồn ào vọng ra tận
ngoài. Gõ mấy lần mới thấy cửa mở. Một tráng niên vóc dáng trung bình,
đầu cạo trọc dáng tựa thiền sư nhưng trang phục lại theo lối thế tục, bước
ra.
Tráng niên nhìn Haiya Shoyu, ông cũng trố mắt nhìn lại. Bỗng nhiên cả hai
cùng phá lên cười ha hả:
- Ha ha ! Takuan Soho ! Ngươi làm gì ở đây thế này ?
- Mô Phật ! Ngỡ ai hóa ra lão huynh. Thì ra lão huynh đặt thương điếm ở
đây đấy hả ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.