như khúc củi mục, không kịp kêu lên một tiếng. Musashi vừa tránh những
tia máu phọt ra, vừa đỡ chiêu kiếm của tên cướp còn lại đang xông đến cứu
đồng bọn.
Võ nghệ tên này cũng vào hạng cao cường. Gã liên tiếp phóng ra ba chiêu,
chiêu nào cũng mạnh mẽ và cực kỳ nguy hiểm, nhưng xét ra thiếu nhanh
nhẹn. Có lẽ gã ít luyện tập hoặc không còn trẻ nữa nên tai mắt kém tinh
thục.
Biết nhược điểm ấy, Musashi múa kiếm vù vù, giương đông kích tây, kiếm
quang loang loáng lúc bên phải lúc bên trái, lúc đằng trước lúc đằng sau
khiến gã hoa mắt. Mới vài đường mà bộ vị và chiêu thức đã bắt đầu rối
loạn.
Bỗng “keng” một tiếng, cườm tay gã bị lưỡi kiếm của Musashi sướt qua,
kiếm tung ra xa, máu tuôn xối xả. Hết sức kinh hãi, gã đá bậy một cước, co
cẳng chạy, thoắt cái đã biệt dạng trong đêm tối.
Musashi đuổi theo, quyết tâm bắt cho được tên cường đạo để trừ hậu họa.
Nhưng không rõ địa hình, hắn phải men dọc theo bờ lạch, vì chỉ có đường
ấy tương đối dễ đi hơn cả so với cảnh rừng già rậm rạp xung quanh. Hắn tin
chín phần mười gã đó chính là một trong ba tên ngồi uống rượu ở quán và
theo lời đứa dẫn đường lúc nãy thì cùng ở với nhau trong một căn nhà sau
đồi này.
Những dự đoán của Musashi quả nhiên đúng. Con lạch hắn đang men theo
mang tên là lạch Giẻ Gai vì ven bờ có vô số những cây giẻ gai mọc rậm rạp.
Đầu lạch, một căn nhà gỗ đã được cất lên mấy năm nay, theo kiểu nhà sàn,
toàn bằng thân cây giẻ gai để nguyên vỏ ghép lại, phía sau trông xuống một
cái vực sâu có đến năm sáu trượng.
Từ thành vực, nước trong núi đá rỉ ra suốt đêm ngày, chảy vào trong một cái
hồ nhỏ nên không khí xung quanh lúc nào cũng ẩm ướt.
Tên cường đạo chạy đến trước nhà, đập cửa rầm rầm. Một thiếu phụ bước
ra, giơ cao đèn soi rồi sợ hãi kêu lớn:
- Ủa, sao thế này ? Sao máu đầy người thế này ?
- Câm mồm ! Tắt đèn đi !
Gã gạt thiếu phụ sang bên, ngoái cổ nhìn lại: