MÔ KIM QUYẾT - QUỶ MÔN THIÊN SƯ - Trang 149

rượu gạo đun trên bếp lửa nữa chứ. Treo bốn lá cờ, thì thôi, gọi luôn là đại
tửu lâu đi, cái gì mà thú vật trong núi, yến nhạn trên trời, đầu khỉ tổ yến vây
cá mập, tay gấu sò khô sừng hươu tươi, con mẹ nó chứ, sơn hào mỹ vị,
không gì là không có, chỉ sợ ngươi nghĩ không ra thôi! Ngày trước, có thể
bước vào quán cơm nhỏ mà gọi một tô mì không người lái (Trans: Tức tô
mì không chẳng có gì ngoài sợi mì với nước lã), đối với lão mụn mà nói,
chẳng khác gì là ăn tết cả. Còn quán cơm treo hai lá cờ hiệu ngoài cửa,
ngay cả nhìn thôi mà hắn cũng không dám. Hôm nay thì mọi chuyện đã
khác rồi, trong tay hắn giờ cầm thật nhiều là bạch ngân a, hai cái thứ quán
cơm rẻ tiền kia, hắn đếch thèm quan tâm nữa luôn, trực tiếp khệnh khạng
bước vào một đại tửu lâu, quả thật là đúng với câu: người là anh hùng, tiền
là ruột gan! Lão mụn cũng thừa biết bọn hầu bàn tiểu nhị ở mấy đại tửu lâu
đều là mấy thằng ôn con chuyên nịnh hót xun xoe, nhìn người mà tiếp đón,
thấy người khố rách áo ôm chẳng có tư thái đại gia gì mà đi vào trong tửu
lâu, còn chưa đợi ngươi ngồi ấm mông, bọn chúng liền một cước đạp bay
ngươi ra khỏi cửa. Cho nên lão mụn vừa mới ngồi xuống, việc đầu tiên là
lấy ra vài khối bạch ngân đập xuống bàn để ra hiệu đã. Tiểu nhị chợt phát
hiện có kẻ ăn mày to gan dám bước chân vào đây, vội chạy tới định đuổi đi,
bỗng thấy vị “đại gia ăn mày” kia móc từ trong ống tay áo ra mấy khối
bạch ngân vỗ vỗ, hai từ “Cút ngay” còn chưa kịp bay ra khỏi miệng liền bị
nuốt lại, tí thì nghẹn, vẻ mặt ngay tức khắc thay đổi, cười toe toét trông rất
đáng yêu: “Ai u, lão tổ tông của tôi ơi, ngài mới tới a!”

Lão mụn lúc này mới nói muốn uống rượu với chút thức nhắm, lâu

ngày trong bụng hắn đã chẳng có tí dầu tí muối nào rồi, toàn phải nhặt quả
rừng rau dại nhai tạm. Trước hãy cứ đưa tới nửa cân rượu trắng, một đĩa
đậu phộng rang muối đã, xong lại gọi thêm bốn món nóng: chân giò sốt mật
ong, súp cá hầm bào ngư, tôm hấp chanh xả, canh gà tần thuốc bắc. Các
bạn chớ quên, tổ tiên hắn trước kia đã từng ăn không ít lộc của vua, thưởng
thức qua không ít mỹ vị, cho nên lão mụn cũng gọi là biết món nào ngon,
món nào dở a! Lại nhìn cái dáng ăn của hắn, hai tay liên tục gắp, miệng
nhai nhồm nhoàm, răng dính đầy thịt đầy mỡ, trông cứ như thuồng luồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.