MÔ KIM QUYẾT - QUỶ MÔN THIÊN SƯ - Trang 182

Tôi và Lục Quân nghe được tiếng đập đầu hết lượt này đến lượt khác

của hắn, rõ ràng còn kèm theo cả tiếng hộp sọ vỡ nát, hai người đều sợ hết
hồn hết vía. Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, Lục Quân đã tự dập đầu
vào bức bích họa gần chục lần, một phát cuối liền ngã nhào ra đất, sau đó
nằm im thin thít không nhúc nhích động đậy, không gian trong mộ lại trở
về một mảnh tĩnh mịch vốn có. Trống ngực tôi đập “bình bịch” một cách
điên cuồng, quay sang nhìn Trăn Tử, cô ấy hai mắt cũng đang mở to nhìn
lại tôi, trong ánh mắt cũng chứa đầy sự kinh hoàng như tôi. Hết thảy mọi
chuyện đều phát sinh quá nhanh, bây giờ tôi mới ý thức được điều gì vừa
diễn ra —— Lục Quân đã chết! Cậu ta mặc dù vốn là người nhát gan yếu
đuối, tố chất thân thể cũng chẳng có gì nổi trội, thế nhưng hồi còn ở nông
trường số 17, gặp phải bão tuyết trăm năm mới gặp lớn như vậy, lại thêm
bầy sói hoang dã hung dữ, cậu ta đều có thể kiên trì vượt qua, vậy mà giờ
lại phải chết một cách không minh bạch như này. Đối với chúng tôi, cậu ấy
không chỉ là chiến hữu, mà còn là anh em vào sinh ra tử cùng nhau, tôi chỉ
biết trơ mắt nhìn cậu ấy cứ thế ra đi, chẳng thể giúp gì, giờ có muốn ra tay
cũng không kịp nữa rồi. Nếu vừa rồi người đi lên hái hoàng kim linh chi là
tôi, thì mọi chuyện sẽ ra sao? Vốn người đi lên phải là tôi, ai ngờ Lục Quân
lại thay tôi nạp mạng! Mà gốc hoàng kim linh chi kia hóa ra lại là thứ
không hề tồn tại, không chỉ có Lục Quân bỏ mạng oan uổng, mà sợ rằng
mạng sống của Tiêm Quả cũng chẳng cứu vãn được nữa rồi! Tôi nhất thời
không tài nào tiếp nhận được sự thật hiện tại, đồng thời cũng thầm thấy
mình quá là may mắn, cảm thấy đáng ra Lục Quân không thể chết một cách
lãng xẹt như vậy, vừa mới nãy còn cười cười nói nói, sờ sờ là một người
sống, ấy thế mà chớp mắt một cái, đã thành người thiên cổ! Tôi theo bản
năng tiến về phía trước hai bước, nhìn thấy trên bức bích họa bây giờ be bét
toàn máu tươi với não tương, xác Lục Quân nằm bẹp trên đất, đầu nát
toang.

Trăn Tử ở sau lưng tôi, giọng run run hỏi: “Anh ta… Anh ta thế nào…

Thế nào…!” Tôi đang muốn lắc đầu bảo cậu ấy chết rồi, nào ngờ liền phát
hiện cái xác Lục Quân khẽ động một chút! Tôi bị dọa suýt thì hồn phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.