MÔ KIM QUYẾT - QUỶ MÔN THIÊN SƯ - Trang 67

chống cự với cái rét mà cơn bão tuyết ngoài kia mang đến. Một ngày nọ
trời vừa tờ mờ sáng, bên trong gian thứ ba địa oa tử, trên bếp đang đặt một
cái nồi sắt lớn, nước trong nồi đang sôi ùng ùng bốc khói nghi ngút. Bên
dưới địa oa tử còn có một cái hầm đất, dùng để chứa khoai tây cùng các
loại rau củ quả khác. Tôi kéo tấm ván đậy ra, thò tay vào trong cửa hầm, lôi
ra một sọt khoai tây đầy ăm ắp, lựa ra mấy củ khá to đưa cho Tiêm Quả,
căn bản là cũng chẳng cần rửa riếc gì cả, cứ thế để nguyên cả vỏ ném thẳng
vào trong nồi nước, bắt đầu luộc. Theo kế hoạch đã phân chia lúc trước, ở
dưới tình huống bây giờ không phải lao động nặng nhọc gì cả, chúng tôi
một ngày ăn hai bữa, lấy khoai tây làm đồ ăn chính. Bốn người tụ lại với
nhau, xếp thành một vòng tròn, tự lấy đũa của mình thò vào trong nồi mà
gắp khoai tây đã được luộc chín ra, thổi thổi vài hơi cho bớt nóng, lột bỏ
lớp vỏ ngoài rồi chấm muối ăn. Khoai tây ở vùng Đông Bắc này, vỏ càng
sần sùi thì ăn càng ngon, chỉ muốn một miếng cắn hết sạch luôn, loại này
gọi là khoai tây rỗ. Còn loại khoai tây mà vỏ mỏng bên trong chứa nhiều
nước, ngược lại ăn chẳng ra gì cả. Ngoài ra còn có một loại khoai tây khác,
vỏ ngoài màu vàng cam, khá là hiếm thấy, trong một trăm củ mới chọn ra
được một củ như thế, có thể trực tiếp ăn sống luôn, so với lê còn ngọt hơn
rất nhiều. Buổi sáng mới vừa ăn khoai tây xong, Tuyền béo liền đề nghị hay
thôi buổi chiều chúng ta chuyển sang làm sủi cảo ăn đi, tôi và Lục Quân hai
đứa đều hưởng ứng nhiệt liệt, đồng loạt nhất trí với ý kiến của tên béo kia,
trời lạnh như này không ra ngoài được, cả ngày ngồi trong nhà bực bội đến
phát chán, thà làm bánh sủi cảo ăn cho đỡ thèm, lại vừa có thể giết thời
gian. Hơn nữa lại nói, ở Bắc Đại Hoang này mà được ăn một bữa sủi cảo
nhân thịt lợn cùng cải trắng, vậy thì đồng nghĩa với việc được ăn Tết sớm!

Tiêm Quả nói: “Bột mì mà liên bộ để lại cho chúng ta không có nhiều,

cứ chiếu theo cái miệng rộng của các anh, thì sang năm thời điểm Tết đến,
chúng ta sẽ chẳng còn gì mà ăn nữa.”

Lục Quân đáp: “Tiêm Quả nói rất đúng, chi bằng mấy người chúng ta

ăn ít đi một bữa, còn sủi cảo để đó đến sang năm thì đem ra làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.