vẻ mặt anh khó đăm đăm, chắc hẳn đang suy nghĩ, cân nhắc.
Hạ nhìn người đàn ông trước mặt một cách khó hiểu, lạ lùng. Rồi cô sực
tỉnh người, hơ, sao cô vẫn còn ngồi ở đây, đợi chờ nghe hắn nói gì. Những
đề nghị nhảm nhí nào nữa chăng. Hắn có lẽ điên rồi, đi đi lại lại như thế
này, mòn hết gạch rồi, có thấy làm gì khác đâu. Thôi rút lui vậy, bỏ luôn bộ
hồ sơ cũng được.
Hạ vừa định đứng dậy thì Viễn đã đến trước mắt cộ Hạ giật mình thấy anh
kéo chiếc ghế ngồi đối diện cô.
Cân nhắc câu chữ. Viễn nói nhẹ nhàng hơn:
- Có lẽ tôi phải kể cô nghe sơ về tình hình của tôi mới được. Mong cô yên
lặng ngồi nghe, đừng la toáng lên như khi nãy. Chỉ nghe thôi. Và nếu được,
mong cô giúp.
Chà! Êm tai nhỉ. Trước đây mình toàn năn nỉ khi đi xin việc mà nay lại có
người nhỏ nhẹ đề nghị mình công việc giúp đỡ gì đó. Lạ đấy, để nghe xem.
Hạ nhủ thầm.
Viễn bắt đầu trình bày.
- Tôi là con một trong gia đình. Hầu hết dòng họ nội ngoại tôi đều ở nước
ngoài, và mong muốn đón tôi qua đó, cũng như muốn tôi lập gia đình. Cả
hai điều này tôi lại hoàn toàn không muốn. Ông bà nội tôi sẽ về đây vào hai
tuần tới, cùng với hai mục đích đó, tôi đã né tránh nhiều năm nay, nhưng
bây giờ, thật không dễ với hai ông bà.
Anh nhiú mày khi thấy Hạ nhìn một cách tò mò khối thủy tinh chặn giấy
hình ngôi nhà bằng thuỷ tinh rất tinh xao? trên bàn làm việc, Viễn bực bội
hắng giọng. Hạ giật mình, ngồi ngay ngắn trở lại, kiên nhẫn nghe anh kể
tiếp câu chuyện chán pheò của anh.
- Tôi đã nghĩ được một cách tốt nhất để tránh né lần này. Đó là giới thiệu
một cô gái cho ông bà như là một cháu dâu tương lai, và vì đã có chút ít sự
nghiệp ở đây, vợ sắp cưới ở đây, nen tôi sẽ dễ dàng ở lại và còn đỡ bị đưa đi
coi mắt con cháu của bạn bè ông bà.
- Tóm lại, kế hoạch này của tôi nếu thành công, tôi sẽ đỡ phiền phức rất
nhiều. À! Nếu cô chiu. nhận vai này giúp tôi.
Hạ hiểu ra sau những câu nói dài dòng của Viễn nhưng cô còn thắc mắc.