MƠ YÊU - Trang 56

Hạ tò mò:
- Chuyện gì vậy?
Viễn cười cười, im lặng giây lát, rồi anh nói:
- Khi nãy cô vừa nhắc lại chuyện tình bị mất của mình. Thấy cô vẫn còn
tức tối nhưng cô vẫn không khóc.
Hạ gật đầu:
- Dĩ nhiên. Tôi ít khi khóc. Nhất là những việc không đáng.
- Bị phản bộ tình cảm mà không đáng ư?
- Không đáng chút nào - Hạ lập lại kiêu hãnh.
Viễn nheo mắt:
- Nhưng tôi cũng vừa nhớ lại có một cô gái hai mươi mốt tuổi, hôm qua
khóc sướt mướt, khóc bù lu bù loa chỉ vì đầu mặc...
- Thôi!
Hạ hét to xấu hổ. Mặt cô lại đó lựng lên hai tay bịt chặt lấy tai không dám
nghe tiếp. Viễn phá lên cười. Tiếng cười của anh mới sảng khoái cho anh
và thẹn thùng cho Hạ làm sao.
Hạ vẫn rúm người vì ngượng.
Mà kỳ lạ thật! Cô chịu đựng được những sự ghẻ lạnh của bạn bè, của
những nơi cô đến xin việc, chịu đựng được cả nổi buồn bực vì Trâm và
Huỵ Vậy mà, chỉ có mấy cái váy ngắn quái quỉ mà hôm qua đã khóc hu hu
trong lòng Viễn. Quê thật!
Hạ lén nhìn lại Viễn. Xấu hổi gì gì!
Vẫn còn thấy anh cười và nhìn cô, Hạ ngoánh đầu ra xe hờn dỗi. Cử chỉ của
cô làm Viễn sững người. Trời đất, Hạ vừa mới có cử chỉ làm dáng xong.
Có ai dạy cho cô ta không nhỉ? Sao lại tự nhiên có cái ngúng nguẩy rất con
gái này. Nhưng mà cũng công nhận là dễ thương đấy chứ. Cái cô bé Hạ có
cái gì khác trước rất nhiều.
Tự dưng, anh nói với cô nửa đùa nửa thật:
- Hạ này!
- Gì cở - Hạ hỏi, không quay đầu lại.
Cô hờn dỗi.
- Nếu có khi nào cô muốn thử những thuật làm duyên làm dáng với ai đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.