MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 221

Tôi thầm tán thưởng diệu kế này hồi lâu, lòng càng thêm nghĩ, Trương

Đức Mậu đúng là sâu khó lường. Chúng tôi ngồi trong phòng Bích Oánh
hàn huyên nửa ngày, tới lúc mặt trời ngả về tây thì Tiểu Trung đã quay lại.
Trong vòng bạc đã không còn vật kia nữa, chỉ có một tờ giấy vẽ dấu hiệu
của Tiểu ngũ nghĩa, chứng tỏ thư đã truyền ra thành công. Tiểu Trung lè
lưỡi với Bích Oánh, đòi ăn, nàng bèn cười khanh khách đi đút cho nó ăn.
Ngồi thật lâu cũng không thấy Nguyên Phi Giác về, thất vọng cùng tưởng
niệm cứ xoay vần không dứt trong lòng tôi.

Quay lại thấy Bích Oánh đang đùa nghịch với Tiểu Trung, ánh nắng

chiếu lên mặt khiến đôi mắt màu hổ phách của nàng càng trong veo, lay
động lòng người, tựa như một vũng nước xuân khẽ động. Tôi biết Bích
Oánh rất xinh đẹp nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy nàng cười thoải
mái như thế này, sự hạnh phúc tựa như xuất phát từ đáy lòng làm vẻ đẹp
của nàng càng tăng thêm mấy phần, giống như đang đắm chìm trong cơn
mưa tình yêu vậy…

Tình yêu, suy nghĩ này bỗng nảy lên trong đầu tôi, lòng chợt bất an,

tôi nhìn qua đó, chỉ thấy Bích Oánh đang ngửa cổ tránh khỏi lưỡi Tiểu
Trung, trên cái gáy trắng như tuyết thấp thoáng lộ ra một dấu đỏ hồng.

Tôi cười nói: “Đừng nhúc nhích, Bích Oánh, trên cổ tỷ có một con sâu

nhỏ, muội tới nhặt ra giúp tỷ.”

Nhân lúc nàng vẫn còn sửng sôt, tôi kéo cổ áo nàng ra, đúng là một

vết hôn hồng hồng…

Tôi ngồi lại ghế tựa, trong lòng như có vạn bình nước đắng. Nếu trong

Ngọc Bắc Trai này, người người đều cung kính với Bích Oánh thì dám làm
vậy với nàng chỉ có mình Nguyên Phi Giác, Bích Oánh là nha đầu bên cạnh
hắn, lại xinh đẹp, dịu dàng, ở cổ đại, cũng là chuyện bình thường…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.